Chương 164: Lo lắng

Thang Thất Viên nhìn Thịnh Tích đang đắm mình dưới ánh mặt trời, bất giác nghĩ tới một bức tranh vừa nhìn thấy ở trong đại sảnh Lan cung, nghe quản gia nói bức tranh đó là do Thịnh Tích vẽ.

Bức tranh kia sử dụng những sắc màu táo bạo, tỉ mỉ, bố cục khéo léo, tuy Thang Thất Viên không có hiểu biết về hội họa, nhưng có thể nhìn ra thiên phú về hội họa ở bức tranh của Thịnh Tích, nhưng tiếc rằng những năm này Bệ hạ không cho hắn xuất hiện, nên không nhiều người nhìn thấy qua các tác phẩm của hắn.

Vốn dĩ cậu muốn rời đi trong im lặng, không làm phiền Thịnh Tích, nhưng Thịnh Tích quay đầu thì đúng lúc nhìn thấy cậu, hắn mỉm cười dịu dàng với cậu: "Tiểu Thất, sao em lại dậy sớm vậy?"

"Chào buổi sáng, anh." Thang Thất Viên mỉm cười, đi tới, giúp hắn đắp lại chiếc chăn mỏng, "Em có thói quen dậy vào giờ này."

Thịnh Tích cảm thấy có chút mới lạ, "Anh còn nghĩ những học sinh tầm tuổi em bình thường đều dậy rất muộn, Sầm Sầm luôn thích đi ngủ muộn, thường xuyên đi học muộn."

"Đi ngủ sớm và dậy sớm sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh." Thang Thất Viên cúi đầu nhìn hắn và hỏi: "Anh ơi, mối quan hệ của anh và Thịnh Sầm có tốt không?"

"Sao lại hỏi như vậy, Sầm Sầm là em trai của anh, quan hệ của bọn anh đương nhiên là tốt." Thịnh Tích khẽ cười, nhẹ nhàng trả lời.

Thang Thất Viên làm bộ như không để ý, nói: "Em còn tưởng rằng quan hệ của hai người không tốt giống như những lời đồn bên ngoài kia."

"Những lời đồn bên ngoài?" Thịnh Tích ngẩng đầu nhìn cậu.

"Đúng vậy, tất cả mọi người nói Thịnh Sầm không chỉ đá Thịnh Liên xuống cầu thang, mà còn không muốn đứng chung một khung hình với anh vì vết thương ở chân của anh, cho nên mọi người đều có chút sợ cậu ấy."

Thịnh Tích nhíu mày, tức giận khẽ nói: "Rõ ràng là do anh sợ khiến Sầm Sầm mất mặt nên mới không muốn ở chung khung hình với nó, sao mọi người lại nghĩ như vậy?"

Thang Thất Viên chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Tích, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, anh có nghĩ Thịnh Sầm sẽ ghét anh vì anh khiến cậu ấy mất mặt không?"

"Đương nhiên sẽ không." Thịnh Tích lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, "Sầm Sầm thường xuyên khuyên anh ra ngoài đi dạo nhiều hơn, anh sợ ảnh hưởng đến hình tượng của cha và Sầm Sầm nên cố gắng không đi ra ngoài, rõ ràng là anh không muốn họ bị chỉ trích, như thế nào lại phản tác dụng?"

Thang Thất Viên hiểu được, những năm gần đây Bệ hạ nhất định cố tình không cho Thịnh Tích ra khỏi cửa, bởi vì nếu mọi người càng nhìn thấy Thịnh Tích, họ sẽ càng tò mò về nguyên nhân vết thương ở chân của anh.

Thang Thất Viên không biết Bệ hạ có biết chuyện xảy ra năm đó hay không, nhưng vụ tai nạn xe cộ nhất định có liên quan đến phu nhân Trăn Vi, ông ta vì để bảo vệ cho phu nhân Trăn Vi và Thịnh Liên, tránh cho sự việc bị phơi bày, nhất định sẽ cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của Thịnh Tích.

Thang Thất Viên suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, "Bên ngoài không chỉ nói như vậy về Thịnh Sầm, mà còn nói anh là người có trạng thái u ám, tâm trạng thất thường, Bệ hạ nghe xong có thể sẽ không để ý gì, nhưng em nghĩ nếu Thịnh Sầm và dì nghe được chuyện này chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Lông mi Thịnh Tích run rẩy, hai tay bám chặt đầu gối, "Anh không biết, bọn họ không nói cho anh biết..."

Thang Thất Viên dịu dàng nói: "Bọn họ vì muốn bảo vệ anh, cho nên không muốn nói cho anh những tin đồn này, anh vì muốn bảo vệ bọn họ, cho nên anh đã nhốt mình trong Lan cung này, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều không thể chân chính thoát ra khỏi đây."

Thịnh Tích nhìn Thang Thất Viên, có chút giật mình, hai mắt dần dần mở to.

Mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chậm rãi nhô lên. Thịnh Tích im lặng hồi lâu, mới quay đầu nhìn Thang Thất Viên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất, anh hiểu rồi, cảm ơn em."

"Vâng ạ." Thang Thất Viên đứng lên, làm bộ lơ đãng, nói: "Anh ơi, để em đẩy anh về. Thời tiết buổi sáng hơi lạnh, ở bên ngoài lâu sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."

"Được, làm phiền em vậy, Tiểu Thất." Thịnh Tích gật đầu, mỉm cười nhìn Thang Thất Viên.

Khi hai người quay trở lại nhà, Hạ hoàng hậu và Thịnh Sâm đều đã dậy.

Thịnh Sầm ngồi trên ghế sô pha, vẫn còn tức giận vì ngủ dậy sớm, thấy Thang Thất Viên thì cau mày nói: "Sao sáng nay cậu ra ngoài mà không nói một lời nào, cứ thế mà đi?"

"Mình thấy cậu đang ngủ say, không muốn quấy rầy cậu."

"Tôi còn tưởng tối hôm qua cậu bị mộng du, không biết đã đi đâu."

Thang Thất Viên nhìn bạn cùng bàn, cảm thấy bạn cùng bàn như đang cố tình gây sự, ngây thơ giống như một đứa trẻ con vậy.

"Tiểu Thất, không cần phải quan tâm đến nó, mỗi sáng thức dậy nó đều có bộ dáng như này, kệ nó là được." Hạ hoàng hậu mỉm cười và vẫy Thang Thất Viên, "Lại đây ăn cơm đi."

"Chào buổi sáng, dì." Thang Thất Viên đẩy Thịnh Tích qua, ngoan ngoãn ngồi xuống, không tiếp tục để ý tới người bạn cùng bàn đang vô duyên vô cớ nóng nảy như trẻ con nữa.

Một lúc sau, Thịnh Sầm chậm rãi đi tới ngồi xuống, cầm một miếng bánh mì cho vào miệng, Hạ hoàng hậu đưa sữa cho hắn, sắc mặt hắn cũng trở nên tốt hơn chút.

Hôm nay là thứ bảy, bọn họ cũng không cần phải vội vàng đến trường, sau khi ăn sáng xong, Thang Thất Viên và Hạ Hoàng hậu trò chuyện một lúc mới đứng dậy chào tạm biệt với mọi người

Thịnh Sầm cầm chìa khóa đi đến bãi đậu xe, "Tôi đưa cậu về."

Thang Thất Viên vội vàng đuổi theo hắn, nhìn thấy chìa khóa trong tay hắn thì cảm thấy có chút ngạc nhiên, "Cậu định tự lái xe chở mình về sao?"

"Ừ." Thịnh Sầm thản nhiên gật đầu, cầm lấy chìa khóa xe tùy ý ném lên không trung, chiếc chìa khóa vẽ một vòng cung trên không trung rồi lại rơi vào tay hắn.

"Cậu vẫn còn là vị thành niên, sao có thể lái xe được?" Thang Thất Viên dừng lại, nhìn hắn hỏi.

"Vị thành niên?" Thịnh Sầm cong môi, dường như cảm thấy lời này rất thú vị, không nhịn được ghé sát vào tai Thang Thất Viên, cố ý trêu chọc cậu, hạ giọng hỏi: "Này, cậu nói cho tôi biết, tối qua... hai vị thành viên chúng ta có tính là đã ngủ cùng nhau không?"

Thang Thất Viên ngước mắt nhìn hắn, trên mặt cũng không có vẻ xấu hổ, mà lại như đang giải đề, còn nghiên túc phân tích: "Còn tùy xem cậu muốn nói từ "ngủ" là chỉ cái gì, từ ngủ, bình thường là ám chỉ giấc ngủ. Ngủ là một loại hiện tượng sinh lý của con người, nếu đúng vậy thì đúng là chúng ta đã ngủ rồi, nhưng nếu ý cậu là một tầng hàm nghĩa khác..."

Thịnh Sầm tối sầm mặt, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước: "Dừng dừng dừng, cậu cứ coi như vừa rồi tôi chưa hỏi cái gì"

Tuy Thang Thất Viên rất muốn tiếp tục giải thích với bạn cùng bàn, nhưng thấy bạn cùng bàn không tiếp tục có ham muốn học hỏi kiến thức nữa, cậu nghĩ lại rồi bỏ cuộc, nhanh chân đuổi kịp bạn ngồi cùng bàn.

Hai người đi đến bãi đậu xe, Thang Thất Viên nhìn một chiếc ô tô đỗ cách đó không xa, cau mày nói: "Cậu không được lái xe, theo luật giao thông của tinh tế, trẻ vị thành niên không được phép lái xe."

"Tôi đã lái nó được hai năm rồi, cậu cứ yên tâm đi." Thịnh Sầm mở cửa xe, làm động tác mời.

"Không được." Thang Thất Viên đưa tay đóng cửa xe lại, làm động tác lấy điện thoại di động ra, uy hϊếp: "Nếu cậu nhất định muốn lái xe, tôi sẽ gọi cảnh sát."

Thịnh Sầm khẽ cười, không chút sợ hãi nhướng mày: "Cậu cảm thấy ở đế quốc có cảnh sát nào dám bắt tôi sao?"

Thang Thất Viên mím môi, Thịnh Sầm là Nhị hoàng tử, đúng thật là không ai dám bắt hắn, cậu cau mày, nhìn Thịnh Sầm nghiêm túc nói: "Cậu không thể đem mạng sống của mình ra làm trò đùa!"

"Lên xe, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu về nhà an toàn." Thịnh Sầm có chút bất đắc dĩ, kỹ thuật lái xe của hắn là do tài xế giỏi nhất trong quân đội dạy cho hắn, hơn nữa kỹ thuật lái xe của hắn còn tốt hơn những người bình thường.

Thang Thất Viên bất động, vẫn kiên trì giữ vững: "Nếu cậu nhất quyết muốn tự lái xe chở mình về, mình sẽ tự đi bộ về, không cần cậu đưa mình về."

Thịnh Sầm tức giận đến bật cười, nói: "Cậu định đi như thế nào? Xung quanh đây đều là cung điện quan trọng, không taxi nào có thể chạy vào, nếu còn cố muốn đi bộ ra ra ngoài sẽ đi đến mòn chân."

Thang Thất Viên không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, bóng người của cậu trông cực kỳ bướng bỉnh với chiếc cặp sách trên lưng.

"Này mọt sách con..." Thịnh Sầm thấp giọng chửi mắng một tiếng, tức giận xoay người không để ý đến cậu nữa, một lúc sau lại không nhịn được đuổi theo, một tay nắm lấy tay Thang Thất Viên ngăn cản cậu tiếp tục đi về phía trước, một tay lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế.

Hắn bực bội liếc nhìn Thang Thất Viên, trầm giọng nói: "Chú Vương, bây giờ chú đến đón tôi, tôi muốn ra ngoài một chuyến."

Sau khi cúp điện thoại, đưa tay nhéo mặt Thang Thất Viên hỏi: "Bây giờ thì được rồi chứ"

"Được." Thang Thất Viên gật đầu, còn không quên dặn dò: "Thịnh Sầm, sau này cậu cũng không thể tự mình lái xe ra ngoài, như vậy là không đúng, tuy rằng kỹ thuật lái xe của cậu có thể tốt, nhưng dù sao tuổi của cậu vẫn còn nhỏ, cậu có biết rằng căn cứ theo luật giao thông của Tinh tế..."

Thịnh Sầm mất kiên nhẫn gãi lỗ tai mình, cảm thấy vừa rồi đáng lẽ nên để tên mọt sạch con bảo thủ này tự đi, cậu ta xứng đáng bị mệt chết, tránh cho hắn phải ở đây tự mình chuốc khổ cho mình.

Thang Thất Viên nói được một nửa, có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, cậu dừng lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Một người đàn bà mặc trang phục sáng màu bước tới, theo sau là hai nhân viên bảo vệ, tất cả đều cúi thấp đầu đi theo sau bà ta, tuy bà ta đã bước vào tuổi trung niên nhưng phong thái tao nhã của bà ta vẫn không giảm, dáng lông mày và đuôi mắt mang vẻ lẳиɠ ɭơ, khuôn mặt bà xinh đẹp đầy quyến rũ, kiêu ngạo vô cùng.

Thang Thất Viên có thể nhận ra bà ta, bà ta là phu nhân Trăn Vi thường xuyên xuất hiện trên tin tức.

Bà ta nhìn thấy Thịnh Sầm thì dừng lại, ung dung mỉm cười, dương dương tự đắc vuốt tóc, ngồi vào chiếc xe ô tô xa hoa, nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt Thịnh Sầm đột nhiên tối sầm, hai mắt híp lại đầy nguy hiểm, sắc mặt hắn trở nên u ám như có thể ép ra được nước.

(*) Theo như search Baidu thì khi mưa thì trời sẽ tối sầm, rất là u ám, khuôn mặt Thịnh Sầm hiện tại cũng u ám y vậy.

Thang Thất Viên nhìn phương hướng phu nhân Trăn Vi đi, trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, ở bên ngoài chỉ nghe nói Bệ hạ ngày càng sủng ái phu nhân Trăn Vi, lại không biết bà ta đã có thể quang minh chính đại ngủ lại trong hoàng cung rồi, xem ra bà ta và hoàng đế đã không thèm để Hạ Hoàng hậu vào trong mắt.

Trên đường đưa Thang Thất Viên về nhà, cả quãng đường Thịnh Sầm không nói gì, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt là những cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, không biết hắn đang nghĩ gì.

Thang Thất Viên há miệng, vài lần muốn mở lời khuyên nhủ hắn, nhưng cậu cảm thấy những chuyện như vậy thì không có cách nào có thể khuyên nhủ, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, không nói một lời đi xuống xe.

Cậu quay lại định chào tạm biệt Thịnh Sầm, nhưng Thịnh Sầm đã đóng cửa xe lại, Thịnh Sầm yêu cầu tài xế nhanh lái xe đi với vẻ mặt khó coi, từ hôm qua trong lòng hắn đã nổi cơn tức giận, nóng lòng muốn đi trút giận.

Thang Thất Viên nhìn chiếc xe phóng đi xa, hơi cụp mắt xuống, vết thương ở chân của Thịnh Tích không thể chữa khỏi, chỉ có Thịnh Sầm mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nếu hắn bị Thịnh Liên cướp đi, phu nhân Trăn Vi sẽ càng trở nên kiêu ngạo hơn, ba mẹ con họ và Hạ gia cuối cùng sẽ không có một kết cục tốt đẹp. Thang Thất Viên có thể tưởng tượng ra áp lực trên người Thịnh Sầm lớn như thế nào, cũng có thể cảm thấy thái độ chán ghét tột cùng của hắn đối với hoàng đế và phu nhân Trăn Vi.

Thang Thất Viên xoay người đi lên tầng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, bộ dạng vừa rồi của Thịnh Sầm thực sự rất đáng sợ, cậu lo lắng Thịnh Sầm sẽ gây ra chuyện gì đó.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Thịnh Sầm, điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng Thịnh Sầm không bắt máy.

Cậu do dự một chút, bấm số điện thoại của Hạ Hoàng hậu vừa lưu sáng nay, cậu hỏi xin Hạ Hoàng hậu số điện thoại của tài xế, để tránh cho bà lo lắng, cậu chỉ nói rằng cậu để quên một thứ trong xe.

Sau khi cúp điện thoại, cậu lại nhanh chóng gọi điện thoại cho tài xế, sau khi nắm được rõ Thịnh Sầm đang ở nơi nào, cậu lập tức chặn một cái taxi rồi rời đi.