Chương 2.1: Đệ nhất X - Muội Khai Nhị Độ (2)

“Bao, bao… Anh ơi, bao!”

Trong phòng vang lên một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, đột nhiên Trần Dục Hoan lại phát ra thứ âm thanh này.

Trần Phỉ thúc liên tục vào hông của cô, cơ bắp của anh phồng lên cặp mông rụt lại, dươиɠ ѵậŧ ra vào liên tiếp trong hoa huyệt trơn trượt của cô, ma sát khiến qυყ đầυ ngứa ngáy, từng đợt tê dại xuất hiện…

Ah…

Anh còn sợ phải vứt bao sao?

Cơ thể nóng bừng, đôi mắt mờ mịt, dươиɠ ѵậŧ vẫn đâm thẳng về phía trước… Trần Dục Hoan sao có thể không biết đây là điềm báo của việc anh sắp bắn được? Vậy nên cô mới nhắc nhở anh đeo bao vào!

Nhưng có nhắc nhở cũng vô nghĩa! Lúc này Trần Phỉ đã hoa mắt váng đầu, anh đè lên cơ thể của Trần Dục Hoan, đôi mắt đỏ bừng, mỗi lần đâm vào bên trong đều có những tiếng vọng vang lên.

Trần Dục Hoan không chịu được, cơ thể bị đùa nghịch đến hỗn loạn, mồ hôi chảy ra ướt đẫm, mái tóc đen dính bết vào bờ vai trắng nõn, cổ và ngực bị xoa nắn đến đỏ bừng, lúc này lại bị Trần Phỉ đâm đến chia năm xẻ bảy, ra ra vào vào liên tục khiến hoa huyệt sưng lên đau đớn, côn ŧᏂịŧ đẩy vào tận cùng, chạm vào một cục thịt nhỏ sâu trong hoa huyệt của cô, cái miệng nhỏ hé mở để da^ʍ thuỷ từ bên trong chảy ra ngoài.

Trần Phỉ siết chặt sống lưng, gầm nhẹ một tiếng… Chất dịch nóng bỏng đã tràn vào bên trong, hoà lẫn với da^ʍ thuỷ của cô, trở thành chất lỏng đặc sệt màu trắng đυ.c. Anh rút cự long ra một cái, hỗn hợp màu trắng ào ào chảy ra khỏi hoa huyệt của cô. Trần Phỉ nhấc hai chân của cô lên ngắm nhìn, giống như đang thưởng thức phong cảnh ở giữa hai chân của cô

sau cơn mưa, anh lại đưa ngón tay vào hoa huyệt, móc ra một đống dịch nhầy màu trắng, sau đó anh lấy giấy lau đi.

“Sớm muộn gì ông đây cũng chết trên người em!” Anh hôn lên mông của cô, cắn một cái, sau đó lại ngã sụp xuống, lần mò tìm bao thuốc, ngậm lấy một điếu, châm lửa, sau đó ngửa mặt lên trời phun ra một đám khói.

Trần Dục Hoan không để ý đến anh, cô đứng dậy tự rửa sạch từ trong trong ra đến ngoài… Vẫn ngửi thấy mùi vị của anh, cô lại phải móc toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ra ngoài, cô vừa thương cảm cho bản thân mình vừa mắng mỏ tên khốn kiếp kia.

Đang tắm dở thì tên khốn kiếp kia lại đi vào, anh đứng phía sau ôm lấy cô, để nước trên vòi hoa sen tưới ướt cơ thể của hai người, anh hôn lên sống lưng và gáy của cô. “Ăn no chưa? Nếu chưa no thì anh dẫn em đi ăn…”

Cô hiểu lầm ý của anh, duỗi tay nhéo eo của anh. “Vừa ăn xong còn muốn ăn cái gì nữa, muốn chết sao!”

Trần Phỉ bị cô véo đến đau đớn, anh nắm chặt lấy vυ" cô nói. “Lại muốn tạo phản đấy à?”

Trong lúc nói chuyện, anh ấn cô lên trên bức tường lát gạch men sứ ở trong phòng tắm, cây gậy lại tiến thẳng vào từ phía sau. Trần Dục Hoan vừa tắm rửa sạch sẽ, bây giờ lại bị dươиɠ ѵậŧ của anh đâm vào đυ.ng tới đυ.ng lui, trong lòng cô không khỏi căm giận. “Anh… Anh có thể ra dáng người làm anh một tí được không…”

Hơi thở nặng nề, nước từ vòi hoa sen chảy xuống, tưới lên chỗ giao hợp của hai người, tiếng nước ào ào vang lên… Anh cắn lỗ tai của cô, sau đó nở một nụ cười xấu xa. “Anh như vậy không ra dáng anh trai sao? Anh thương em chưa đủ hay sao?”

Đôi tay của Trần Dục Hoan chống lên vách tường, rêи ɾỉ mấy tiếng, hơi nóng bốc lên khiến khuôn mặt của cô trở nên hồng hào, trên lông mi đã đọng lại một tầng hơi nước mờ mịt.

Trần Phỉ xoay người Trần Dục Hoan lại, nhéo cằm của cô. “Đến đây, tiếp tục ăn cho anh…”

Ăn cái gì, dĩ nhiên là ăn “đồ ăn” do anh đút, Trần Phỉ ấn nhẹ đầu của Trần Dục Hoan xuống, duỗi thẳng lưng đâm vào miệng của cô… Ưm, vừa chặt lại vừa nóng, giống hệt cái miệng nhỏ phía dưới của cô….

Đáng ra cô sẽ liếʍ cho anh… Mấy năm nay không cần luyện tập cô cũng biết… Lưỡi của cô đảo quanh đầu nấm, liếʍ một chút, đến khi liếʍ đến mắt ngựa sáng bóng thì cô mới chậm rãi phun ra nuốt vào.

Hôm nay anh có chút vội, liên tục đâm vào trong miệng của Trần Dục Hoan khiến cổ họng của cô nghẹn lại, suýt nữa thì tắc thở, cô bị sặc đến mức phải ho khan vài tiếng.

Cô nhả ra, nhưng lại bị anh nhét trở lại. “Anh đút em ăn… Em ăn cho cẩn thận vào… Anh đau đấy.”

Trần Dục Hoan càng ngậm thì cô có cảm giác vật kia càng sưng to hơn, mặc dù cô đã cố hết sức nhưng vẫn có chút vất vả, ngậm được một lúc thì quai hàm của cô đã tê rần. Cô biết hôm nay anh nhất định không buông tha cho mình nên trong lòng cô cảm thấy căm phẫn vô cùng… Ngoài miệng lại dùng sức liếʍ mυ"ŧ, vang lên những âm thanh nhóp nhép…

Trần Phỉ có cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình bùng nổ, anh ngẩng đầu gầm lên một tiếng, ấn chặt lấy đầu cô sau đó bắn vào bên trong miệng của cô, cây gậy thịt nhảy nhót một lúc mới dừng lại, anh rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng cô, hít thở vài lần, sau đó vỗ nhẹ lên mặt cô. “Nuốt cho anh xem.”

Trần Dục Hoan ngẩng mặt lên nhìn anh, trên khoé môi vẫn còn dính một chút bọt trắng xóa, đôi môi và khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt đen láy. Cô nhìn anh, cổ họng trượt xuống, thật sự nuốt đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng.

Nhưng khi quay người lại, cô bắt đầu nhổ ra, nuốt nước bọt, sau đó mới súc miệng… Xong, xong rồi! Lúc này trong miệng toàn mùi vị của anh, có rửa cũng không sạch nữa!



Vì hai người lăn lộn quá lâu, nên thời điểm trở về, bữa tiệc trong nhà cũng đã diễn ra được một nửa.

Trên bàn ăn có thêm một người… Con của bác cả trong nhà, anh họ Trần Thứ.

Trần Dục Hoan vui mừng gọi a Thứ, sau đó cô ngồi xuống vị trí cạnh ba mẹ của mình, Trần Phỉ đứng bên kia cũng chào hỏi một tiếng, rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Trần Thứ.

“Tại sao lại về muộn như vậy?” Mẹ Trần nhìn hai người bằng ánh mắt nghi ngờ, mấy năm trước bà ấy còn thấy hai đứa nhỏ này chưa hiểu chuyện, nhưng hiện tại bà ấy không nhìn rõ con của mình nữa, vì vậy bà ấy không dám nói bừa, dù sao thì Trần Phỉ cũng không phải con trai ruột của bà ấy, nếu không có chứng cứ xác thực, lúc đó bà ấy lại bị nghi ngờ ly gián hai cha con bọn họ.