Chương 20: Trong Nhà Nuôi Thỏ (3)

Son Seungwan nằm bất động dưới sàn nhà. Hai mắt mở to nhìn vô định về phía trước - một cách đầy bất lực.

Bởi vì trên người cô hiện tại... đang bị yêu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chiếm đóng...

Không sai. Lúc nãy con yêu nữ kia đã lao về phía Seungwannie đáng thương. Sau đó trực tiếp nằm lên người cô. Cọ cọ vào hõm vai cô hệt như thân thiết lắm.

"Seungwan Seungwan Seungwan~" Nàng lặp đi lặp lại cái tên này.

Son Seungwan siết tay: "YAH. Giờ thì cô xuống được rồi đấy."

"Em là Baechu của Seungwan, nhưng em có tên. Em tên Bae Joohyun." Nàng ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh. "Seungwan đã nhận nuôi em cơ mà."

"Quỷ mới nuôi cô." Son Seungwan hơi run run, nhưng rồi cũng quyết định chạm tay lên bờ vai trần kia, dùng sức đẩy nàng qua một bên.

Đang yên đang lành bị đẩy. Bae Joohyun cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, sau đó lại nhìn Son Seungwan lạnh lùng. Cuối cùng nàng ô ô khóc lớn.

"Seungwan... em lạnh... Seungwan không ôm em giống như mọi khi nữa rồi..." Nàng vừa khóc lóc vừa thẳng thắn lên án, dáng vẻ hệt như cô là kẻ bạc tình thực thụ.

Người ta thường ví nước mắt của người phụ nữ đẹp giống hệt vết dao đâm khiến cõi lòng ta đau đớn...

Cho nên Son Seungwan mặc dù chẳng quen biết gì cái 'thứ' trắng phau tên Bae Joohyun kia. Thế nhưng nhìn nàng lõα ɭồ giữa thời tiết này, đúng là lòng có chút không đành.

Tiến về phía tủ quần áo, cô lấy ra chiếc áo len mỏng màu tím cùng quần bông trong nhà. Sau khi suy tính thêm một hồi, còn hảo tâm quyết định lấy thêm cả đồ lót mới.

"Mặc vào." Son Seungwan đặt quần áo xuống bên cạnh nàng.

Bae Joohyun ủy khuất bó gối, nhìn chằm chằm quần áo cô đưa. Rốt cuộc nàng cũng vươn tay cầm chúng lên.

Chỉ là... hành động có chút ngớ ngẩn...

"Thứ này là gì?" Bae Joohyun chỉ chỉ vào áσ ɭóŧ.

Chà...

Son Seungwan nghiến răng đáp: "Cô ngu thật hay giả vờ ngu? Chúng để úp vào hai quả bưởi trước ngực cô đấy."

"Ư... Seungwan mắng em..." Bae Joohyun tiếp thục thút thít khóc.

Son Seungwan tức giận bỏ ra ngoài.

***

Hồi lâu sau, thỏ con Baechu từ trong phòng ngủ của cô nhảy ra...

Son Seungwan há hốc miệng. Thậm chí quả táo cô chưa kịp ăn đã lăn bồm bộp xuống đất.

"Baechu...? Bằng cách nào...?"

Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi. Ai đó làm ơn hãy tát vào mặt cô ba cái để xem đây có phải là mơ được không?

Trong chớp mắt, xung quanh Baechu được bao bọc bởi lớp ánh sáng nhàn nhạt màu vàng.

Cuối cùng, lại trở về với nguyên thể Bae Joohyun da thịt trắng nõn.

"Em đã nói rồi mà. Em là Baechu~" Nàng tự hào khoe với cô - hệt như bản thân vừa cứu cả thế giới.

Son Seungwan ngã khụy...

"Cứu mạng, ma, ma, ma..." Loạng choạng đứng lên, cô vừa hét vừa chạy trối chết về phía cửa.

Thế nhưng đáng tiếc, Bae Joohyun đã giữ chặt cánh tay cô.

"Nếu Seungwan bước chân ra ngoài. Em sẽ cắn chết Seungwan."

"..."

(╥﹏╥)

Son Seungwan hít thở thật sâu. Vô cùng nghẹn ngào nói với nàng: "Vào trong mặc quần áo đã."

***

Bae Joohyun ngoan ngoãn giơ hai tay lên trời để cô giúp nàng mặc áo.

"Nhớ cách làm rồi chứ?"

"Nhớ rồi. Nhưng ở thời của em, người ta không mặc những thứ này đâu." Bae Joohyun cúi đầu nhìn áo len. "Mặc dù thứ này ấm hơn thật nhiều."

Son Seungwan khóe môi co giật: "Vậy ở thời của cô, người ta mặc cái gì?"

Bae Joohyun hào hứng miêu tả một lượt. Và kết luận cuối cùng mà Son Seungwan đưa ra - chính là hanbok.

"Bae... rốt cuộc cô là yêu quái phương nào?" Theo trí nhớ của cô. Thì chỉ thời cổ đại hoặc trung đại, việc mặc hanbok mới thịnh hành mà thôi...

"Không biết, nhưng em vẫn nhớ mình có ba chủ nhân. Seungwan là thứ ba đó." Bae Joohyun nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô. "Seungwan đối xử với em tốt nhất~ Em yêu Seungwan nhất~"

"Thím... thím à... Chờ đã..." Son Seungwan há hốc miệng. "Chẳng lẽ cô là thỏ tinh? Nói, cô sống bao nhiêu năm rồi?"

"Không biết, nhưng từ khi chưa xuất hiện những tòa nhà cao như thế này đâu~" Bae Joohyun từ đầu đến cuối vẫn không chịu buông tha cơ thể cô. "Seungwan, người Seungwan thật ấm."

"Khoan khoan..." Son Seungwan mở điện thoại, tìm kiếm đại Hàn dân quốc từ thuở sơ khai đến nay. "Cô xem đi, cô thấy giai đoạn nào quen nhất?"

Bae Joohyun rời mặt khỏi bụng cô, ngô ngô nghê nghê nhìn màn hình điện thoại. Cuối cùng, nàng chỉ vào tấm thứ tư.

Son Seungwan xém ngất xỉu...

Con thỏ này đến từ thời Joseon ư?

"Ông bà tổ tiên cố nội ơi..." Cô run rẩy nhìn Bae Joohyun. "Không ổn. Tôi không muốn tin chuyện này. Cô không phải Baechu, cô chính xác là yêu nữ."

"Em không phải yêu nữ." Bae Joohyun ngẩng đầu, hai mắt long lanh phản bác.

"Em cái đầu cô ấy. Theo lý, tôi phải gọi cô là cụ bà mất." Son Seungwan tránh nàng như tránh tà. "Rốt cuộc ông lão ăn mày đó là ai mà có thể chứa chấp thỏ thành tinh như thế này...?"

Ông lão ăn mày: "Hai người đến với nhau chính là duyên số~ Ông là trưởng phòng marketing các loại động vật."

Đương nhiên đó chỉ là chuyện ngoài lề...

Sự thật thì Son Seungwan không biết phải xử lý Bae Joohyun ra sao.

"Seungwan Seungwan Seungwan." Con thỏ tinh lại bắt đầu quấn lấy cô khi cả hai đang đứng cùng nhau trong bếp.

"Khai thật đi. Lý do bị bỏng trên đùi." Lúc nãy cô đã đổi cho nàng cái quần rộng hơn. Bởi vì trông nàng có vẻ đau vì bị chạm phải vết thương.

Bae Joohyun đắn đo: "Seungwan sẽ không giận em chứ?"

"Tôi có thể tống cổ cô ra khỏi nhà nếu lý do thật sự quá quắt."

"..."

"Mau nói đi. Trừng tôi làm gì?"

"Em muốn học nấu mì cho Seungwan." Bae Joohyun thành thật nói. "Người chủ thứ hai của em là chuyên gia dinh dưỡng đấy. Vì thế nên em biết Seungwan không thể cả ngày ăn mì tôm mãi được."

"Vậy tại sao cô không sống cùng người chủ thứ hai?"

"Họ đều sẽ chết." Nàng cúi đầu. "Bởi vì em cứ sống mãi thế này, cho nên em phải chứng kiến họ từ từ già đi..."

"Tôi cũng sẽ vậy thôi." Son Seungwan xoa xoa đầu nàng. "Cô nên về lại nơi phù hợp với mình. Baechu ạ."

"Không. Nếu một ngày Seungwan chết. Em cũng sẽ chết cùng Seungwan." Chợt, Bae Joohyun ngẩng đầu. "Bởi vì Seungwan đối xử với em khác hẳn hai người trước đây. Cho nên em đã lập lời thề sẽ tận trung với Seungwan cả đời."

Nghe thật là nghĩa khí.

Son Seungwan cảm động: "Tôi đối xử với cô khác họ ở chỗ nào?"

"Seungwan cho em ngủ giường."

Được rồi, chỉ cần lý do như vậy, nàng liền quy cô thành người tốt!

Son Seungwan vỗ trán. Không biết nên vui hay nên buồn. Không biết nên khóc hay nên cười. Càng không biết con thỏ ngốc này với sự ngáo ngơ của bản thân, bằng cách nào có thể tồn tại trong suốt 7 thế kỷ?

"Seungwan đang nghĩ gì thế?" Bae Joohyun tiếp tục quấn lấy cô.

"Đang nghĩ chúng ta cần chỉnh sửa lại cách xưng hô." Son Seungwan xoa xoa cằm.

Sau đó cô lên mạng, nhập vào thanh tìm kiếm câu hỏi: Giữa hai người cách nhau khoảng hơn 700 tuổi thì nên xưng hô như thế nào?

Ngày đăng: 21.07.2019