Chương 1

Núi Thái Vân, đạo quán Thái Vân.Một viên sữa nhỏ ba tuổi rưỡi quỳ trên bồ đoàn, trong tay cầm ba nén hương, khuôn mặt búng ra sữa vô cùng nghiêm túc.

Cô bé cung kính bái lạy, đứng dậy, thắp hương.

Ngước mắt, trước mắt viên sữa nhỏ là nơi thờ đại pháp sư Huyền Đô.

Đại pháp sư Huyền Đô chính là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, là đệ tử thân truyền duy nhất của Thái Thượng Lão Quân, địa vị cao, cảm giác tồn tại lại rất thấp, nhưng thực lực mạnh vô cùng.

Nghe sư phụ nói, tổ sư gia đã từng được đại pháp sư Huyền Đô chỉ điểm, thông hiểu mệnh lý, lúc này mới xây dựng đạo quán Thái Vân.

Viên sữa nhỏ nhìn đại pháp sư Huyền Đô một chút, liền đi tới bên ngưỡng cửa ngồi xuống.

Hai tay mũm mĩm chống gò má, gò má nhỏ xinh phồng lên, đôi mắt to tròn như nho đen sáng lấp lánh, rất có thần.

Hôm nay sư huynh và người trong thôn đều đến cổng thôn nghênh đón nhân viên của một đoàn làm phim, sư phụ bảo cô bé ở trong đạo quán, sư phụ nói, hôm nay người hữu duyên đầu tiên có duyên phận rất sâu với cô bé.

Bảo cô bé đợi, đồng thời, cùng người đó rời đi.

Trong lòng viên sữa nhỏ có chút mất mát, không rõ sao sư phụ muốn để mình rời khỏi đạo quán, nhưng lời sư phụ nói, cô bé sẽ nghe.

Đạo quán Thái Vân ở trên đỉnh núi Thái Vân, mây mù tầng tầng lớp lớp bao quanh đạo quán Thái Vân, làm đạo quán Thái Vân tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần làm rối loạn sự yên tĩnh nơi đây.

"Anh Bắc, em nghe nói đạo quán này rất linh, chúng ta đến cũng đến rồi, vào xem một chút đi? Gần đây anh xui xẻo một cách quỷ quái đó."

Một thiếu niên đeo kính đen nói vừa túm vừa kéo một vị thiếu niên khác lên núi.

Mây mù tản ra, lộ ra dung nhan của vị thiếu niên bị kéo lên, thiếu niên mặc triều phục, mái tóc xoăn nhuộm màu xám bạc mang mấy phần lười biếng, gương mặt kia tinh xảo vô cùng, nhưng còn một chút non nớt chưa được cởi bỏ.

Bông tai màu bạc trên tai tản ra sự lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Trên mặt cậu hơi mất kiên nhẫn, nhưng nhớ tới cậu kia là anh em tốt của mình, nên không đẩy cậu ấy ra, bị cậu ấy kéo lên.

"Tôi bảo này, chú em có thể đừng tin mấy thứ vớ vẩn này không?"

"Tôi chỉ là xui xẻo đơn thuần thôi."

"Xui xẻo đơn thuần?" Thiếu niên đeo kính đen cao giọng: "Anh Bắc, anh có hiểu lầm gì với hai chữ "đơn thuần" không vậy?"

"Được rồi được rồi, đã đến rồi, dù sao cũng chỉ có mấy trăm đồng, xem thử xem sao?"

"Nhỡ may thì sao?"

Bọn họ đã đi đến trước cửa lớn, hai người ngước mắt nhìn, bên trong cửa lớn trang nghiêm túc mục còn có một cánh cửa, có một viên sữa nhỏ ngồi ở ngưỡng cửa.

Nhóc con trông có vẻ không lớn, cùng lắm là ba, bốn tuổi, mặc một thân áo bào đạo sĩ, búi một búi tóc đen, cài một cây trâm gỗ trên búi tóc.

Hai tay cô bé chống lên gò má núng nính, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bọn họ, nhìn vừa non vừa mềm, tựa như một tiểu tiên đồng, chỉ một ánh mắt đã làm trái tim người khác nhũn ra.