Chương 3

Bán quán chủ một ân tình?

Cậu cần sao?

Ha.

Tô Bắc mặt không cảm xúc “nhổ” bé Tinh Tinh trên cổ mình xuống, đặt bé ở một bên.

"Anh sẽ không mang em đi."

Bé Tinh Tinh ngước mắt nhìn về phía cậu, sắc mặt cậu lạnh lùng nhìn cô bé, trong đôi mắt kia, là một mảnh thờ ơ lạnh nhạt.

Cậu không thích cô bé.

Bé Tinh Tinh mất mát cúi đầu xuống, nghĩ tới lời của sư phụ, cô bé có chút căng thẳng vặn hai tay, "Bé Tinh Tinh ăn ít lắm..."

"Sư phụ nói bé Tinh Tinh là em bé may mắn, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, bé Tinh Tinh biết tự mình mặc quần áo, cũng có thể học tự pha sữa..."

"Sư phụ bảo bé Tinh Tinh đi theo anh..."

Bé Tinh Tinh vén mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu mặt không đổi sắc, cắn cắn môi dưới, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt, đây là lần đầu tiên bé bị người từ chối hoàn toàn như vậy.

Bình thường, người trong thôn đều gọi cô bé là cô tiên nhỏ, có quan hệ rất tốt với cô bé.

Hít mũi một cái, bé Tinh Tinh tủi thân mở miệng: "Anh trai nhỏ ơi, anh, nếu anh thật sự không muốn mang bé Tinh Tinh theo thì thôi vậy."

Thiếu niên kính đen ở bên cạnh nghe cô bé nói như vậy, chóp mũi chua xót, nhìn bé thế này, vội vàng lên tiếng: "Không sao, anh ấy không mang em theo, anh mang em theo."

"Đường Ứng!"

Tô Bắc nhíu nhíu mày, nhìn về phía cậu ấy.

Đường Ứng ưỡn ngực, "Làm sao, anh không muốn mang em ấy đi, còn không cho phép em mang em ấy đi à?"

"Bé Tinh Tinh, em có đồ gì cần mang theo không?"

"Em đi lấy đi, anh ở đây chờ em."

"Vâng!" Bé Tinh Tinh rất là vui vẻ, chạy đi thu dọn đồ của mình.

Sư phụ đã nói, là người hữu duyên đầu tiên, hai bọn họ cùng đến, đi cùng với anh trai này chắc cũng được nhỉ?

Anh trai nhỏ tên “Anh Bắc” kia hung dữ quá.

Hơn nữa hình như rất không thích bé.

Bé Tinh Tinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Bé Tinh Tinh vừa đi, Tô Bắc liền bực bội gãi gãi đầu, "Cậu mang con bé theo làm gì?"

"Cậu biết chăm trẻ con hả?"

Đường Ứng thở dài, "Anh không hiểu, đây là sứ mệnh mà chủ đạo quán cho em."

Tô Bắc: ...

Người anh em này của cậu rất tin những thứ vớ vẩn này.

Tô Bắc vuốt vuốt lông mày, "Vậy tự cậu chăm cho tốt."

Đường Ứng thấy cậu quay người muốn đi, bỗng nhiên mở miệng: "Anh Bắc, nếu như em gái Tô vẫn còn ở đó, chắc cũng bằng cô bé này nhỉ? Hay là hai người đi xét nghiệm ADN xem sao?"

Tô Bắc hai tay đút túi, hơi nghiêng người nhìn về phía cậu ấy, "Sao, chẳng lẽ tôi bắt được một cô bé ba, bốn tuổi là phải đi xét nghiệm ADN với cô bé ấy hả?"

"Cậu quên những năm này có bao nhiêu người mang theo bé gái đến nhà chúng tôi tìm chúng tôi làm xét nghiệm ADN rồi à?"

Đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều không phải là em gái cậu.

Đối với những người cố ý tiếp cận cậu, cậu càng bài xích hơn, trước kia những người cố ý tiếp cận cậu, đều là vì tiền của nhà cậu.

Ngày trước cậu đúng là hoảng hốt chạy bừa, cứ thấy những bé tuổi tác không sai biệt lắm liền đi làm xét nghiệm ADN, nhưng bây giờ...

Cậu sẽ không làm như vậy nữa, thất vọng quá nhiều lần rồi.

Cậu vẫn luôn sai người đi điều tra, so với những người bỗng dưng xuất hiện, cậu càng tin tưởng đoàn đội của mình hơn.

Dù sao, bọn họ sàng lọc từng tầng một.

Nhất định có thể tìm thấy em gái của cậu, cậu tin vậy.

Chỉ là không biết bây giờ em gái cậu ở đâu? Sống thế nào? Có bị người bắt nạt hay không?

Tô Bắc nghĩ đến việc có thể em gái sẽ bị bắt nạt, tim liền đau thắt lại.

Đường Ứng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.

Em gái Tô chính là gai nhọn trong tim tất cả mọi người nhà anh Bắc.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bé Tinh Tinh đã cầm đồ đi ra.

Cô bé đeo một cái túi quần áo nhỏ, một tay cầm một cây phất trần nhỏ, trên cổ còn đeo một cái bình sữa, theo nhịp chạy của cô bé, bình sữa nhỏ kia lắc lư tới lui.

Trông đáng yêu vô cùng.

Tô Bắc quay đầu đi chỗ khác, hình ảnh này rất đáng yêu, nhưng sẽ làm cậu nhớ tới em gái đã mất tích của cậu, hoàn toàn không vui vẻ được.

Đường Ứng ngồi xổm người xuống, vươn tay về phía bé Tinh Tinh, bé Tinh Tinh lại không muốn cậu ấy ôm, "Anh trai nhỏ ơi, em tự đi là được rồi!"

"Túi quần áo của em nặng lắm đó."

Đường Ứng vui vẻ: "Cái túi quần áo nhỏ thì nặng gì chứ? Không sao, anh khỏe lắm, anh cầm giúp em."

Nói rồi, Đường Ứng nhận túi quần áo trong tay cô bé, bé Tinh Tinh do dự một chút, vẫn là buông lỏng tay.

Kết quả cô bé vừa mới buông tay, “loảng xoảng” một tiếng, túi quần áo nhỏ liền rơi trên mặt đất, Đường Ứng cũng thay đổi sắc mặt.

Cậu ấy dùng sức cũng không cầm lên được, "..."

Lần này hay rồi, mất hết mặt mũi.