Chương 49

Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút: "Con mở Thiên Nhãn cho các chú nhé?"

Dường như bọn họ rất muốn nhìn thấy nó.

"Được." Trước khi đạo diễn Lưu từ chối, Tô Tu lên tiếng.

Anh muốn nhìn một chút.

Đạo diễn Lưu: ...Ông chủ đã lên tiếng rồi, không thể từ chối được nữa.

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, lấy ra một lá bùa, Tiểu Quỷ Vương sợ đến quỳ rạp xuống đất: "Ahhh, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ đùa giỡn nữa."

"Đừng bắt ta, đừng gϊếŧ ta. Ta vẫn muốn tu luyện mạnh mẽ hơn trước khi đi đầu thai a!"

"Tu luyện không dễ dàng, phải tha ma, nhất định phải tha ma, ô ô ô."

Tiểu Tinh Tinh: …

"Đây là lá bùa mở Thiên Nhãn."

Tiểu Quỷ Vương: ??

Tiểu Quỷ Vương lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, đứng dậy, vỗ nhẹ bụi bặm không hề tồn tại trên người, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ồ, không có việc gì, ngươi tiếp tục đi.”

Tiểu Tinh Tinh: …

Sư phụ nói đúng, ma quỷ bên ngoài đều thật đáng yêu nha!

Có thể do là do anh trai nhỏ đã tu luyện thay đổi khuôn mặt!

Tiểu Tinh Tinh đọc một câu thần chú, lá bùa trong tay không cần gió mà tự nhiên bốc cháy, rất nhanh, cảnh tượng trong mắt mọi người thay đổi, thế giới trước mắt biến thành ba màu đen trắng xám.

Tiểu Quỷ Vương cũng nhận thấy sự thay đổi trong mắt họ rằng họ có thể nhìn thấy hắn giống cô bé kia.

Hắn ta hơi hếch cằm, hắn là một Tiểu Quỷ Vương, nhất định phải làm cho những người này sợ hãi hắn!

Hắn mặc một bộ trang phục cổ xưa màu xám, đội mũ trên đầu, không biết trong tay từ lúc nào đã có một chiếc quạt xếp, hắng giọng, ngữ khí nặng nề: “Ta chính là hoàng tử của Vân Triều cách đây một trăm năm trước, nhìn thấy ta sao còn không mau quỳ xuống!"

Hắn chết đã một trăm năm, tu luyện cũng một trăm năm.

Hắn là một con ma hiếu học, nếu ở thời hiện đại, hắn đã có thể nói chuyện từ lâu rồi. Hắn còn từng cướp điện thoại di động từ tay những con ma nhỏ khác và có thể chơi các trò chơi phổ biến hiện nay. Nhưng lúc này mà còn không tỏ ra nguy hiểm, thì đợi khi nào nữa?

Nghĩ đến đây, hắn điều khiển một cơn gió đen thổi qua.

Một cơn gió hung ác thổi vào mặt, hơi thở lạnh lẽo từ lòng bàn chân quét qua cơ thể, đám người đạo diễn Lưu sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất, run bần bật.

“Điện hạ, xin hãy tha mạng——!”

Đạo diễn Lưu chỉ muốn khóc, làm sao lại còn là những hồn ma từ cách đây cả trăm năm vậy? Này phải mạnh mẽ đến trình độ nào chứ?

Tiểu Quỷ Vương cảm thấy có chút kiêu ngạo, ha ha, các ngươi đều sợ rồi đúng không!

Ta thật lợi hại.

Tiểu Quỷ Vương ưỡn ngực kiêu ngạo, vẻ mặt đắc ý.

Liếc qua khóe mắt, hắn nhìn thấy Tô Tu không quỳ xuống, đang định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh trong ngực anh, hắn lập tức im lặng.

Tốt nhất đừng để người đàn ông này quỳ xuống, nếu không hắn có thể chết.

“Ta nhớ, Vân Triều có một vị hoàng tử, năm đó đi du ngoạn bị bọn thổ phỉ bắt, hắn nói cho bọn thổ phỉ biết mình là hoàng tử thứ tám của triều đại, sau đó đã bị bọn chúng gϊếŧ.”

"Bát hoàng tử đó, không phải là ngươi chứ? Ta nhớ lúc chết hắn cũng trạc tuổi ngươi."

"Hơn nữa..." Ánh mắt Tô Tu dừng lại ở ngọc bội trên người hắn: "Trên mặt ngọc của ngươi có chữ Sơ. Bát hoàng tử của Vân Triều tên là Vân Thái Sơ."

"Theo ta được biết, Bát hoàng tử cũng không được sủng ái."

Tiểu Quỷ Vương nhìn anh với vẻ mặt đầy kinh hãi.

Làm sao người này biết được!

Hắn quả thực đã bị bọn thổ phỉ gϊếŧ chết, hắn nghĩ nếu tiết lộ thân phận của mình ra, bọn thổ phỉ sẽ sợ hãi thả hắn đi, hoặc sẽ đến gặp phụ hoàng đòi tiền.

Kết quả là bọn chúng đã trực tiếp gϊếŧ chết hắn.

Để tránh những rắc rối về sau.

Lo lắng nếu hắn quay trở về sẽ trả thù bọn chúng.

Không dám để hắn đi, cũng không dám xin tiền phụ hoàng.

Tiểu Quỷ Vương: …

Hắn chưa bao giờ gặp phải bọn cướp nào nhút nhát như vậy.

Hèn nhát như vậy thì làm sao có thể trở thành cướp được!

Nhưng sau đó không phải hắn đã báo mộng với mẫu thân rằng mình chết vì trượt chân rơi xuống nước sao? Tại sao điều này vẫn được ghi lại?

Tiểu Quỷ Vương quả thực muốn chết.

Hắn đã sống trong thế giới hiện đại này và biết rằng học sinh ngày nay có một môn học gọi là lịch sử!

Nhưng hắn cũng đã lật xem qua, không có dấu vết của hắn ta!

Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái.

Làm sao người trước mặt này lại biết được chân tướng a?