Chương 5

"Không..."

Tô Bắc còn chưa nói hết thì đã bị Đường Ứng ngắt lời: "Đạo diễn Lưu, đây là đồ đệ của chủ nhân đạo quán Thái Vân."

Đường Ứng đột nhiên nhớ ra vẫn chưa hỏi tên của cô bé: "Đúng rồi, em tên là gì vậy?"

"Em tên là Tiểu Tinh Tinh, Tô Nhan Tinh." Bé Tinh Tinh nhìn cậu ấy cười ngọt ngào.

Tô Nhan Tinh?!

Tô Bắc vừa định rời đi liền dừng bước chân, quay ngoắt lại nhìn về phía cô bé, trong đồng tử tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại hiện lên một chút tự giễu.

Nhưng ở sâu nơi đáy mắt, mơ hồ có một tia mong đợi.

Đường Ứng cũng mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía cô bé.

Là trùng hợp sao?

Em gái của Tô Bắc cũng tên là Tô Nhan Tinh!

Đạo diễn Lưu không biết tình huống trong nhà Tô Bắc, vui vẻ cười: "Tốt tốt tốt, Tiểu Tinh Tinh à, con thấy đến đoàn làm chương trình của chú thế nào? Chú có thể phân con và Tô Bắc vào cùng một nhóm."

"Em bảo em tên là gì?"

Tô Bắc trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh bị cậu nhìn như vậy, mặt lộ vẻ mờ mịt: "Tô Nhan Tinh ạ."

Tên của bé làm sao?

Ánh mắt Tô Bắc sắc bén nhìn về phía cô bé: "Là ai đặt tên cho em?"

Đạo diễn Lưu phát giác bầu không khí sai sai, "??? Có chuyện gì vậy? Tô Bắc à, cháu quát con bé làm gì?"

Đường Ứng cười pha trò, "Gì nhỉ, đạo diễn Lưu, cháu có việc cần nói với chú, chúng ta đi trước đi."

Nói rồi Đường Ứng ôm bả vai của đạo diễn Lưu, kéo ông rời đi.

Tô Bắc vẫn đang nhìn Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh có chút căng thẳng siết chặt dây đeo của túi đựng quần áo, cái đầu nhỏ cúi xuống, "Là sư phụ em đặt..."

"Chủ của đạo quán Thái Vân?"

"Ừm..."

"Vậy cha mẹ em là ai?"

Tô Nhan Tinh nghe vậy, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, "Em không biết..."

"Tiểu Tinh Tinh chưa từng gặp bọn họ..."

Mặt bé Tinh Tinh tràn đầy mất mát rũ mắt xuống, dừng một chút, cô bé ngước mắt lên cười với Tô Bắc, "Nhưng sư phụ nói, người hữu duyên sẽ mang em đi gặp cha mẹ!"

"Anh trai nhỏ ơi, anh chính là người hữu duyên của em!"

Tô Bắc cười lạnh một tiếng, "Sư phụ em biết tính toán đấy!"

Cậu còn lâu mới tin mấy cái xem bói gì đó.

Ngay cả tên cũng giống y đúc, cái đạo quán Thái Vân này được lắm.

Tô Nhan Tinh cảm thấy lời này của cậu không có ý tốt, cô bé nhíu nhíu mày, "Anh trai nhỏ, mặc dù anh rất đẹp trai, mặc dù Tiểu Tinh Tinh rất thích anh."

"Nhưng anh cũng không thể nói sư phụ của em như vậy."

"Em không thích."

Tô Bắc không thèm để ý đến cô bé, cậu hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Tô Nhan Tinh đứng tại chỗ, có chút bất lực.

Thế bây giờ bé phải đuổi theo sao?

Nhưng cái anh Bắc này rất không thích bé mà.

Đường Ứng đối phó qua loa với đạo diễn Lưu xong, vừa đến đã nhìn thấy túi sữa nhỏ thế này, tim cậu ấy cũng khó chịu theo, "Tiểu Tinh Tinh."

Đường Ứng ngồi xổm trước mặt Tô Nhan Tinh, mềm giọng nói: "Em đừng trách anh ấy, anh ấy có một cô em gái, cũng tên là Tô Nhan Tinh, nhưng ba năm trước bị lạc mất rồi..."

"Em cùng tuổi với cô bé đó, lại có tên giống hệt, nên anh ấy khó tránh khỏi nghĩ nhiều."

"Anh thay anh ấy xin lỗi em."

"Xin lỗi."

Hóa ra là vậy!

Con ngươi trong vắt của Tô Nhan Tinh tràn đầy đồng cảm, "Thế thì anh trai nhỏ cũng tội nghiệp quá."

"Em tha thứ cho anh ấy."

"Em không trách anh ấy nữa."

Em gái của anh ấy bị lạc mất rồi...

Thảo nào anh trai nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy.

"Ừm."

Đường Ứng vừa nói vừa đưa tay xoa xoa tóc của Tô Nhan Tinh, len lén nhổ một sợi.

Tự cho là thần không biết quỷ không hay.

Lại nghe Tiểu Tinh Tinh xuýt xoa một tiếng, "Anh Đường, sao anh lại nhổ tóc em?"

Đường Ứng: ...

Có cái lỗ nào không?

Cho tôi chui xuống với.

"Khụ, chỉ là có chỗ cần dùng!"

"Là muốn làm chuyện xấu sao?" Tiểu Tinh Tinh trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn về phía cậu ấy.

Sư phụ từng nói, rất nhiều tà thuật cần dùng sợi tóc đó!

Đường Ứng: !!!

"Không phải!!"

"Anh không làm chuyện xấu đâu!!"