Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Đáng Thương Được Cả Nhà Điên Cuồng Sủng Ái

Chương 1: Tiểu Bảo đừng sợ, anh tới rồi

Chương Tiếp »
Màn đêm buông xuống, ở một toà nhà bẩn thỉu, một người đàn ông trung niên say rượu lấy chìa khoá mở cửa vào nhà, thấy trong nhà không có ai liền giơ chân đá cửa một cái

“Rầm.” Thân hình bé nhỏ trong góc phòng sợ tới mức run lên bần bật.

"Tiểu súc sinh, hôm nay nhặt ve chai thế nào rồi! Dám lười biếng không làm, để tao xem gan mày to cỡ nào."

Người đàn ông cầm lấy cây chổi trong góc rồi từ từ tiến lại gần, một bóng người nhỏ bé đang co rúm lại trong góc, giọng nói non nớt mang theo hoảng sợ: "Nhặt, con có nhặt mà..."

"Vậy tiền đâu!?"

Bóng dáng nhỏ bé run rẩy lấy ra năm đồng rồi đưa ra.

"Chỉ có năm đồng? Ăn được cái mẹ gì hả!" Giọng nói hung ác của người đàn ông trung niên truyền đến, đấm đá liên tục vào thâ hình nhỏ bé, "Cút đi kiếm tiền mau, đúng là thứ vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi!"

Sau đó ông ta liền kéo cánh tay gầy gò của bé con, xách theo bé ném tới phòng khách.

"Kêu la cái gì!" Một người phụ nữ từ trong phòng bước ra, "Đêm hôm khuya khoắt không lo đi ngủ đi."

Người phụ nữ nhìn đứa trẻ trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Còn nằm ở đó? Cút khỏi đây! Không kiếm được tiền thì mày đừng có mà quay lại!"

Thân hình nhỏ bé run rẩy đứng lên, sau lại mất thăng bằng rồi ngã xuống.

Mắt bé đỏ hoe, miệng nhỏ mím chặt, sợ bị đánh nặng hơn nữa nên không dám kêu đau chỉ dám vội vàng cố bò ra cửa.

Người phụ nữ đi về phía người đàn ông trung niên, dịu dàng nói: "So đo với tiểu súc sinh đó làm gì? Chúng ta đi nghỉ ngơi đi. Em vừa học được hai tư thế mới, anh vào thử xem…"

Rầm.

Cửa phòng không chút lưu tình đóng sầm lại.

Bé con mặc quần áo rách nát cố dựa vào bức tường xám ở cửa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miệng mím chặt nhưng vẫn lọt ra vài âm thanh nức nở, nhưng rồi bé cũng mau chóng nín khóc.

Một lúc sau, bé giơ cánh tay bầm tím lên lau nước mắt, cầm chiếc túi da rắn bên cạnh rồi đi về phía cầu thang.

Nơi này là lầu ba, thân ảnh nhỏ bé từng chút một bò xuống cầu thang.

Cuối cùng cũng đến được cổng chính, bé con bám vào tường đứng dậy và đi ra ngoài với đôi dép nhỏ rách nát.

Tại những vùng ngoại ô cũ, đường phố đâu đâu cũng là rác, dù cho có là đêm đông đầu mùa cũng không thể át đi được mùi hôi thối nồng nặc.

Một bóng dáng nhỏ bé đi dọc theo con phố, kéo theo một chiếc túi to gấp mấy lần mình, thỉnh thoảng lại hắt hơi một cái.

Ánh đèn đường vàng nhạt lập loè nhấp nháy, làm cho bóng lưng nhỏ gầy của bé càng thêm dài, trông thật đáng thương.

Cậu bé lôi theo chiếc túi bự lục lọi từng thùng rác một.

Cậu bé nhặt lên một cái chai, thuần thục dùng gót chân nhỏ dẫm bẹp, cuối cùng giơ lên tươi cười đem nó nhét vào trong túi, nhìn đến giấy cũ cũng không quên nhặt lên cho vào túi.

Một lúc sau, túi da rắn phồng lên từng chút một, nhưng cậu bé lại không dám chậm trễ phút giây nào, tiếp tục lục lọi các bãi rác, hy vọng tìm được thêm hộp đựng chai lọ để đêm nay có thể về ngủ tiếp.

Cậu bé tìm thấy một chai nước khoáng khác, đang chuẩn bị dẫm bẹp, một bóng người say rượu bước tới trước mặt cậu loạng choạng liền đem bé đυ.ng ngã.

"Xin..."

Tiếng xin lỗi non nớt con chưa kịp nói xong liền bị một tràng mắng chửi hung tợn xối xuống.

"Mày từ chỗ xó xỉnh nào chui ra vậy hả, đứng chắn đường chắn lối có biết không hả!"

"Cút!"

Tên lưu manh say rượu giơ chân đá bé một cái đau điếng.

Bé con ngã lăn ra đất, nỗi đau thể xác lẫn sợ hãi khiến bé lập tức bật khóc.

"Còn khóc! Khóc cái chó gì? Còn không mau câm mẹ mồm lại!"

Bé con ngậm chặt miệng không dám lên tiếng, tay nhỏ ôm chặt đầu, cuộn tròn thành một quả bóng.

“Đừng đánh bé mà...”

“Cứu... ai đó cứu bé với...”

Không biết đã qua bao lâu, cơ thể càng lúc càng đau, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ...

Trong lúc bấn loạn, bé ngửi thấy một mùi hương, rất thơm.

"Tiểu Bảo đừng sợ, anh tới rồi."

"Dám động tới em của tao? Tao đánh chết mày!"

"Đánh cho mày chết mới thôi!"

Bên tai chỉ nghe thấy hai ngữ điệu trái ngược, bé con liền lâm vào hôn mê.

Cố Thịnh nhìn l*иg ngực đầy rẫy vết thương của em trai, hai mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy. Tại sao hắn không đến sớm hơn...

"Tiểu Bảo..." Tiểu Bảo của hắn...

Hắn bế thân thể không chút trọng lượng của bé con lên xe, nhưng trước lúc lên xe, hắn ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên lưu manh, "Bẻ gãy tay chân hắn rồi ném xuống biển, nhớ đừng để cho hắn tắt thở. Tôi muốn hắn từng chút từng chút một nếm trải mùi vị của cái chết!"

Động đến bé con của hắn, gϊếŧ!

Nói xong anh lên xe không thèm ngoảnh lại, phóng nhanh đến bệnh viện.

Tại bệnh viện tư nhân Hoàng gia, đèn đỏ trong phòng mổ của khoa nhi. Ở bên ngoài, một thanh niên đang ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, trong lòng tràn đầy bất an.

Bé con của hắn...

Tại sao hắn lại không đến sớm hơn cơ chứ, chỉ cần sớm hơn một chút, hắn đã có thể cứu bé con của hắn sớm hơn, không để cho bé phải chịu nhiều tổn thương như vậy.

Nửa giờ trước, hắn bị ngã cầu thang, khi tỉnh lại, trong đầu hắn có rất nhiều ký ức.

Hắn biết, hắn trọng sinh, trọng sinh đến thời điểm trước khi Cố gia phát hiện sự việc ôm nhầm hài tử.

Ở kiếp trước, phải đến nửa năm sau bé con của hắn mới được trở về, gầy trơ cả xương, cả người đều là thương tích, trong ánh mắt tràn đầy nhút nhát.

Thiếu gia giả cũng ở đó, nhà họ Cố cũng không trả lại con cho gia đình kia, đó là vì bọn họ đều bị thiếu gia giả mê hoặc.

Trong mắt họ chỉ có thể nhìn thấy thiếu gia giả chứ không phải Tiểu Bảo. Mọi chuyện mà thiếu gia giả làm đều đúng, cho dù gϊếŧ người phóng hỏa cũng là đúng, nhưng mọi việc Tiểu Bảo làm đều sai, uống chút nước hay đi ngủ cũng là sai.

Sau đó, Tiểu Bảo đáng thương qua đời ở tuổi mười sáu, bị thiếu gia giả đẩy xuống cầu thang mà chết, tuy vậy bọn họ không ai cảm thấy việc này có gì to tát, còn bao che giúp thiếu gia giả thoát tội, nói rằng Tiểu Bảo là bất cẩn tự mình ngã chết.

Chờ hắn phát hiện ra có việc gì đó không đúng, chính là ba năm sau, ba mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, em gái cắt cổ tay tự sát, em ba nhảy lầu tư tử, cả nhà chỉ còn lại mình hắn, cái cảm giác bị giam cầm trên người hắn đã biến mất, lúc này hắn mới phát hiện bọn họ đã làm ra những việc gì, cũng phát hiện vấn đề xuất phát từ đâu.

Chờ đến khi hắn tìm thấy thiếu gia giả, "em trai yêu dấu" của hắn đang nằm trong vòng tay của đối thủ, mỉm cười nhìn hắn, lạnh lùng nói ra sự thật, Tiểu Bảo là nó cố ý đẩy chết, ba mẹ gặp tai nạn, em gái cắt cổ tay, em ba nhảy lầu cũng đều là tự tay nó vạch đường, tất cả chỉ nhằm mục đích giúp bản thân có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hắn hỏi tại sao lại làm vậy, nó nói: “Ta là nhân vật chính của thế giới này, mà các ngươi đã được định sẵn là làm pháo hôi dưới chân ta. Có thể vì ta mà lót đường chính là vinh hạnh của các ngươi.”

Lúc này hắn mới phát hiện ra bên người thiếu gia giả còn có một thứ gọi là hệ thống, cũng vì cái hệ thống đó mà bọn họ mới bỏ qua Tiểu Bảo cũng như những hành động ác ôn của thiếu gia giả.

Hắn chính thức phát điên rồi, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để thiếu gia giả sống yên ổn, hắn túm cổ thiếu gia giả cùng nhảy lầu, thịt nát xương tan.

Lần nữa tỉnh lại, hắn đã nằm ở sàn nhà của biệt thự Cố gia.

Hắn vậy mà không chết, lại còn được trọng sinh, trọng sinh về trước lời điểm đón Tiểu Bảo trở về nửa năm.

Giờ khắc này, hắn tuyệt đối sẽ không để Tiểu Bảo bị thiếu gia giả hại chết.

Cho nên hắn liền vội vã đi tìm Tiểu Bảo, nhưng lại bị chậm.

Cố Thịnh ôm đầu, trượt khỏi ghế, quỳ dưới đất, toàn thân bị thương tâm bao trùm.

Cầu xin ông trời, hãy phù hộ bé con của hắn được bình an, bé đáng lí ra nên có một cuộc sống tốt đẹp, được mọi người sủng ái yêu thương, và họ nên chuộc lỗi vì tất cả những gì mình đã làm.

Chỉ cần Tiểu Bảo được bình an, hắn nguyện lấy mạng mình, nguyện lấy thân thể khỏe mạnh này để đánh đổi.

Cạch.

Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ bước ra: "Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?"
Chương Tiếp »