Chương 2: Đi ba bước quỳ một cái cầu bình an

"Là tôi!"

Nghe thấy tiếng của bác sĩ, Cố Thịnh đứng dậy nhưng lại suýt ngã vì quỳ quá lâu, vịn vào tường đi đến chỗ bác sĩ.

"Bác sĩ, em trai tôi thế nào rồi?"

Nhìn thấy chàng thanh niên toàn thân mệt mỏi, hốc mắt đỏ ngầu, bác sĩ thở dài:"Tình trạng của bệnh nhân không được khả quan cho lắm, hai xương sườn bị gãy, một xương thì đâm thủng phổi dẫn đến xuất huyết rất nghiêm trọng, chân cũng bị gãy xương. Còn có não..."

"Nói chung đây là bệnh hiểm nghèo, mời cậu ký tên."

Cầm tờ bệnh án trên tay, Cố Thịnh lảo đảo, lắc đầu nghẹn ngào, "Không, sẽ không..."

Hắn vội tiến đến nắm lấy tay bác sĩ, quỳ xuống:"Xin ông, xin ông hãy cứu em ấy, em ấy chỉ mới có hai tuổi... Em ấy còn chưa được nhìn thấy hết thế giới bên ngoài..."

Bé con còn chưa cảm nhận được chút tình thân gia đình nào, bọn họ vẫn chưa chuộc tội với em ấy...

Bác sĩ vội đỡ lấy tay hắn đứng dậy:"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mong cậu yên tâm, nhưng, cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý."

Bác sĩ vỗ vai hắn:"Ký tên đi."

Cố Thịnh khóe mắt hồng hồng đặt bút ký tên, tiếp theo đó là ngồi khuỵ dưới đất chờ đèn phòng phẫu thuật tắt.

Trong thời gian chờ đợi, hắn đã ký thêm hai tờ bệnh án hiểm nghèo.

Ca phẫu thuật kéo dài bốn tiếng đồng hồ, phải đến mười một giờ, đèn trong phòng mổ mới tắt và giường bệnh được lăn ra.

Cố Thịnh vội tiến tới:"Tiểu Bảo."

Bác sĩ ngăn hắn lại:"Hiện tại bệnh nhân vẫn chưa qua cơn nguy kịch, cần phải đến phòng ICU để tiến hành chăm sóc đặc biệt."

"Vậy tôi có thể vào cùng với em ấy không? Tiểu Bảo chắc chắn sẽ hoảng sợ."

"Được, nhưng anh phải mặc quần áo vô khuẩn và chỉ được phép ở trong đó ba tiếng."

"Được, được."

Chỉ cần được chăm sóc Tiểu Bảo, hắn không đòi hỏi việc gì.

Cố Thịnh đi theo, nhìn Tiểu Bảo được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, anh nằm trên giường cách ly, nhìn thân ảnh nhỏ trên giường bệnh, nước mắt lại chảy ra.

Tiểu Bảo, hãy cố lên, cầu xin em, hãy cố vượt qua.

Nửa đêm, Cố Thịnh thay quần áo vô khuẩn tiến vào, ngồi trên ghế, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ:"Tiểu Bảo đừng sợ, anh trai sẽ chăm sóc em."

"Tiểu Bảo của anh là kiên cường, mạnh mẽ nhất, nhất định em sẽ sớm vượt qua thôi."

Ba giờ sau, hắn bị hộ sĩ mời ra ngoài.

Sau khi chờ đợi trước cửa sổ cách ly thêm một giờ, Cố Thịnh gọi cho người mà hắn tin tưởng nhất đến bảo vệ cho em rồi sau đó rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến chùa Phật Sơn ngoài thành phố. Trên núi có một ngôi chùa, nghe bảo rằng nó rất linh.

Cố Thịnh lái xe đến chân núi, nhìn con đường quanh co trước mắt, hắn đi ba bước lại quỳ một bước, từng bước từng bước một tiến lêи đỉиɦ núi.

Hắn không cầu gì, chỉ cầu cho bé con của hắn một đời bình an, cho dù là dùng mạng của hắn để đổi hắn cũng chấp nhận.

Một tia sáng chiếu rọi xuống dương thế, người qua đường lên núi bái Phật thắp hương nhìn chàng trai ba bước đi một bước quỳ liền biết gia đình chàng trai chắc hẳn gặp chuyện, họ thở dài nhưng chẳng còn cách nào khác.

Trên thế giới này có quá nhiều đau khổ, hầu hết đều không thể giải quyết được, chỉ có thể cầu xin ân trên phù hộ.

Cố Thịnh cứ đi rồi lại quỳ cho đến đỉnh núi, chẳng sợ chân sau sẽ không thể đứng dậy, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, hắn cố gắng bò vào chùa, chỉ để cầu cho bé con của hắn một lá bùa bình an.

Chỉ cần một lá bùa nho nhỏ, lại chính là hy vọng duy nhất của hắn lúc này.

Vừa lúc hắn chuẩn bị rời đi với bùa bình an thì có một tiểu hòa thượng đi tới.

"Thí chủ, trụ trì dặn ta đem cái này đến cho người, cầu người được như ý nguyện, hãy nhớ rằng, chớ có tạo nghiệp sát sinh."

Cố Thịnh nghi hoặc, trù trì? Hắn chưa từng nghe qua chuyện này.

Hắn ngơ ngác nhận lấy túi gấm và đem đồ vật bên trong đổ ra, ấy vậy mà lại là cục đá.

Cố Thịnh mím môi, nắm chặt tảng đá, cúi đầu hướng về phía vị tiểu hòa thượng.

Món đồ mà trụ trì đưa tuyệt đối không tầm thường, trở về chế tác, tìm một sợi dây cho Tiểu Bảo đeo ở cổ.

Cố Thịnh cầm bùa bình an cùng hòn đá quay về bệnh viện, trước tiên nhìn xem Tiểu Bảo ngoan ngoãn, sau đó đi xử lý vết thương của chính mình.

Xử lý xong, Cố Thanh trở lại phòng chăm sóc đặc biệt, ngồi xuống, tiếp tục canh giữ bé con của mình.

"Đại thiếu gia, ngài không về sao?" Người đàn ông được Cố Thịnh gọi tới bảo vệ Tiểu Bảo trước đó hỏi.

Tôn Dật, là người mà được Cố Thịnh năm mười ba tuổi nhặt về, sau đó liền đi theo hắn, có thể nói hiện tại Cố Thịnh chỉ tin tưởng duy nhất mỗi mình anh.

Đời trước, cũng là anh đem hết thảy chứng cứ giao cho hắn, vạch trần bộ mặt của thiếu gia giả.

"Không về, cậu làm giúp tôi một chuyện." Cố Thịnh khẽ khàng nói.

"Vâng?"

Cố Thịnh ánh mắt trống rỗng:"Đến chỗ hôm qua, bắt hai người nuôi Tiểu Bảo lại, cứ một giờ lại đánh một trận. Tiểu Bảo đã phải chịu những gì thì bọn họ cũng sẽ phải chịu đựng như vậy."

Ban đầu anh định gϊếŧ bọn họ, nhưng trong đầu lại hiện lên lời dặn dò của tiểu hòa thượng, vậy nên hắn đổi ý.

Không thể tạo nghiệp sát sinh, vậy hắn liền không gϊếŧ, tuyệt đối không thể đem đến cho Tiểu Bảo bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào nữa.

Tôn Dật khϊếp sợ:"Đại thiếu gia..."

Cố Thịnh không để ý, tự mình nói tiếp:"Động thủ sạch sẽ một chút, đừng lưu lại manh mối nào."

"Còn nữa, chuyện của Tiểu Bảo đừng nói cho ba mẹ tôi biết, đợi đến khi Tiểu Bảo tỉnh lại tôi sẽ đích thân nói cho họ biết."

Tôn Dật ngơ ngác nhìn hắn, vốn dĩ từ trước đến nay hắn là một đại thiếu gia ôn hòa, nhưng giờ phút này toàn thân hắn như được bao phủ bởi một tầng sương mù đen, một con ác thú sẵn sàng sổ l*иg bất cứ lúc nào, gϊếŧ chết bất kỳ ai.

Anh lùi lại, ánh mắt vô thức nhìn qua phòng chăm sóc đặc biệt, nguyên lai chính là vì đứa trẻ trong kia...

"Tôi đã hiểu, tôi sẽ đi ngay."

Tôn Dật do dự vài giây rồi quay người rời đi. Dù Cố Thịnh có muốn làm gì, anh cũng đều sẽ giúp hắn thực hiện.

Cố Thịnh là người đã cứu anh, anh là người của hắn, chết cũng là ma của hắn.

Sau khi Tôn Dật rời đi, Cố Thịnh thay vào quần áo vô khuẩn, cầm một cuốn truyện cổ tích vào phòng bệnh.

"Tiểu Bảo, anh trai đến rồi đây, đừng sợ, để anh kể chuyện cổ tích cho Tiểu Bảo nghe nhé."

"Hôm nay chúng ta sẽ đọc truyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung nha."

Cố Thịnh một bên đem bùa bình an đeo lên người bé:"Anh còn mang cho Tiểu Bảo bùa bình an này, mong rằng cục cưng của chúng ta sẽ cả đời an nhiên.

---------------------

Vùng ngoại ô, Tôn Dật đứng bên ngoài nhà kho hút thuốc, phía sau truyền đến tiếng kêu la xin tha thảm thiết, nghe có chút chói tai.

Anh ghét bỏ nhíu mày:"Bịt mồm bọn nó lại, điếc tai chết đi được."

Sau đó, liền không còn thanh âm nào nữa, chỉ còn lại tiếng đánh đập.

Một lát sau, hai thanh niên cao lớn đi ra:"Anh Tôn, ngất xỉu rồi."

"Ờ, cách mỗi tiếng thì đánh một chúng một lần, không cần nương tay, đánh cho mạnh vào, mỗi lần đánh năm nghìn tệ, cuối ngày trả lương."

Tôn Dật lạnh nhạt nói xong, lấy ra một cuốn sổ đưa cho bọn họ:"Bọn chúng có nói gì thì ghi hết ra, sẽ tính thêm tiền."

Hai thanh niên lập tức vui vẻ nhận lấy:"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đảm bảo anh sẽ hài lòng."

Đánh một trận được năm nghìn tệ, tiền cũng thật dễ kiếm đi.

"Kín mồm kín miệng một chút, nếu sau này có việc gì thì sẽ tìm các người."

"Vâng tất nhiên, bọn tôi hiểu rõ quy tắc."

Tôn Dật vỗ vai bọn họ, vừa lòng rời đi.

Trở lại lên xe, báo cáo cho Cố Thịnh biết, chỉ trong chốc lát liền nhận được hồi âm, sau đó anh liền đến bệnh viện.

"Đại thiếu gia."

Cố Thịnh thấy anh đi đến, vỗ vai anh:"Thay tôi bảo vệ em ấy, ngoại trừ tôi cùng bác sĩ y tá ra thì không ai được phép vào đây."

"Tôi về nhà tắm rửa một lát." Nếu Tiểu Bảo tỉnh lại, không thể để em ấy ngửi thấy mùi thuốc lá.

"Vâng, ngài cứ về trước, đi đường cẩn thận, ở đây có tôi ngài cứ yên tâm."

Cố Thịnh trở về nhà họ Cố, ba Cố đang ở phòng khách, thấy hắn trở về liền định hỏi chút chuyện, kết quả mới chào hỏi được hai ba câu hắn liền lầu, hoàn toàn không có ý định cho ông mở lời.

Cố Thịnh thay quần áo xong liền xuống lầu.

"Cố Thịnh, con..."

"Cố Thính đâu rồi cha?" Cố Thịnh lạnh lùng hỏi.

Giả thiếu gia, Cố Thính, thủ phạm kiếp trước làm bọn họ nhà tan cửa nát.

Ba Cố bị ngữ khí lạnh nhạt của hắn dọa sợ, vô thức nói:"Trong vườn."

Cố Thịnh xoay người đi ra vườn, trong vườn, Cố Thính đang ngồi chơi.

Nhìn thấy nó, mắt Cố Thính liền trầm xuống, mang theo sự lạnh lẽo vô tận.