Chương 3: Tiểu Bảo, anh là anh trai em

"Anh." Cố Thính thấy Cố Thịnh đến, lập tức vui vẻ chạy lại.

Sắc mặt Cố Thịnh nghiêm nghị, đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm Cố Thính đang chạy đến.

Nó chính là như vậy, kiếp trước xoay nhà họ Cố bọn họ như chong chóng, nhưng không biết nó hiện tại có cái thứ gọi là hệ thống bên mình không.

Nhưng như vậy thì sao chứ, chỉ cần hắn gϊếŧ chết Cố Thính, hệ thống cũng sẽ tự động mà biến mất.

Không cần biết là tai hoạ ập đến đầu ai, nhưng đừng hòng động đến nhà hắn.

[Hệ thống, sao ta cảm thấy anh cả lạ vậy.]

Cố Thịnh ánh mắt hơi động, hắn vừa nghe thấy cái gì vậy?

Một giọng nói máy móc vang lên: [Ký chủ yên tâm, mức độ yêu thích vẫn luôn ở 50, không xê dịch.]

[Vậy thì tốt rồi, thật đáng ghét mà, làm nũng lâu như vậy, hắn cư nhiên không tăng chút yêu thích nào.]

[Ký chủ đừng lo lắng, người là vai chính, bọn họ chỉ là pháo hôi, chỉ cần mức độ yêu thích của đám pháo hôi được đầy, hào quang nhân vật chính của người sẽ sáng hơn đến lúc đó muốn cái gì có cái gì.]

[Hệ thống, ngươi nói xem đến khi nào thì thiếu gia thật mới quay trở về.]

[Trong nửa năm nữa, người sẽ bị thương phải đến bệnh viện truyền máu, nhà họ Cố sẽ phát hiện ra ký chủ không phải thiếu gia thật sự, ký chủ nhất định phải sớm phòng bị.]

[Không thể khiến hắn không trở về sao?]

[Không thể, ký chủ phải đoạt lấy vận khí của hắn, chỉ cần đoạt được, hào quang nhân vật chính của ký chủ mới có thể vững vàng hơn.]

[Được rồi. Không phải chỉ là một tên thiếu gia thật thôi sao, ta là nhân vật chính. hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên lót đường cho ta mà thôi.]

Nghe thấy đoạn đối thoại giữa Cố Thính và hệ thống, Cố Thịnh khẽ cười khẩy.

Thì ra Cố Thính sớm đã biết bé con của hắn sẽ quay về.

Sau khi tính toán, quả thực nửa năm sau là thời điểm Tiểu Bảo sẽ quay trở về.

Phải làm sao đây?

Tất nhiên là phải tính sổ một chúng một phen.

Hắn tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương bé con của hắn!

Không gϊếŧ người, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều thủ đoạn để từ từ tra tấn bọn chúng.

Cố Thính vừa đến trước mặt Cố Thịnh liền bị hắn nhấc lên.

"Anh cả, anh làm sao vậy?"

Cố Thịnh lạnh lẽo cười:"Mang em ra ngoài chơi thôi."

Nói xong liền không cho Cố Thính cơ hội đáp lời, trực tiếp dẫn Cố Thính ra cửa, ba Cố có gọi theo vài tiếng hắn cũng không nghe.

Lúc này, có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cố Thịnh mở máy lên thì thấy đó là Tôn Dật, hắn gấp gáp bắt máy.

"Sao?"

"Đại thiếu gia, đứa bé tỉnh rồi!"

Nghe thấy Tiểu Bảo đã tỉnh, Cố Thịnh cả người sửng sờ tại chỗ, cánh tay xách theo Cố Thính cũng buông lỏng.

Bé con của hắn tỉnh rồi?

Tiểu Bảo của hắn tỉnh rồi?

Cố Thịnh vội vàng lên xe lao tới bệnh viện.

Ba Cố bế Cố Thính đang khóc nức nở lên, không biết tại sao mà con trai cả của mình lại hành xử như vậy.

"Ba, anh cả sao vậy ạ?"

Ba Cố cúi đầu lau nước mắt nó:"Không sao đâu, chắc là có việc gấp thôi."

"Đi thôi, chúng ta vào trong chơi nhé"

"Vâng."

------------

Tại bệnh viện, Cố Thịnh vội vàng chạy đến bệnh viện, nghe Tôn Dật giải thích tình hình, liền ghé ở cửa sổ cách ly quan sát, nhìn các bác sĩ cùng y tá vây quanh giường bệnh.

Không lâu sau, bác sĩ bước ra với vẻ mặt vui mừng nói:"Đã vượt qua cơn nguy kịch, đứa trẻ rất khỏe mạnh, chúng tôi sẽ theo dõi thêm một ngày nữa và nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển bé về phòng bệnh chung. "

Cố Thịnh vui đến phát khóc:"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông."

"Tôi, khi nào tôi mới có thể vào xem?"

Anh muốn bé con của mình nhìn thấy hắn đầu tiên.

"Bây giờ vào được rồi." Bác sĩ bảo y tá dẫn Cố Thăng đi thay quần áo, còn ông thì đi viết hồ sơ bệnh án.

Cố Thanh thay quần áo xong đi vào phòng bệnh, sắc mặt khẩn trương, đứng cách giường hai mét.

Nếu hắn có thể sống lại, liệu bé con của hắn cũng... Nếu vậy, liệu Tiểu Bảo có thể tha thứ cho hắn không? Liệu bé có còn muốn nhìn mặt hắn?

Cố Thịnh có chút xấu hổ và sợ hãi, đôi mắt ẩn sau lớp quần áo bảo hộ nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ bé.

Bé con dường như cảm nhận được ánh mắt, chậm rãi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo xanh. Hắn ta chớp mắt, cảm thấy bé không nhận ra hắn.

Cố Thịnh bị bé con nhìn đến mức không dám nhúc nhích, sợ hắn dọa khóc bé con.

Nhưng một lúc sau, bé con vẫn không nhúc nhích, Cố Thịnh lúc này mới chậm rãi quỳ xuống bên giường.

"Tiểu Bảo..." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, tràn đầy hoài niệm vô tận.

"Anh là anh trai em đây."

Anh trai?

Bé con chớp chớp mắt, bé làm gì có anh trai.

Như nhìn thấy sự nghi ngờ của cậu bé, bàn tay to lớn của Cố Thịnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, nhẹ nhàng nắm chặt.

"Tiểu Bảo, nghỉ ngơi thật tốt nhé, khi nào em khỏe lại anh sẽ nói cho em biết."

"Tiểu Bảo, em có muốn nghe kể chuyện không? Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé."

Cố Thịnh tùy ý lấy ra một cuốn truyện: "Hôm nay chúng ta nghe ba lần Tôn Ngộ Không chiến đấu với Bạch Cốt Tinh nhé."

Bé con chớp chớp mắt, nghe Cố Thịnh kể chuyện, trong lòng cảm thấy ấm áp, cơ thể dường như không còn đau nữa.

Chưa từng có ai đối xử dịu dàng với bé như vậy, chưa bao giờ, cha mẹ bé đều khinh thường bé, gọi bé là tiểu súc sinh, thậm chí còn đặt tên bé là Tiểu Thảo, cái tên này thậm chí còn không có nghĩa.

Bé con trợn mắt, không thấy cha mẹ mình, trong mắt hiện lên một tia mất mát.

Họ thực sự không quan tâm đến bé, chẳng sợ bé còn sống hay đã chết...

Với giọng nói chậm rãi, bé con lại ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, bé con được chuyển đến phòng bệnh chung nhưng vẫn phải đeo máy thở oxi. Cố Thịnh kể chuyện dỗ bé ngủ, bé con thực vui mừng.

Ngày thứ ba, bé con cười với Cố Thịnh, nhưng Cố Thịnh lại khóc, khiến bé con sửng sốt.

Ngày thứ tư, máy thở được lấy đi, thân thể bé con tốt lên không ít, gọi anh trai một tiếng, Cố Thịnh lại khóc.

Ngày thứ năm, bé con đã có thể ngồi dậy. Ngày này, Cố Sinh đặt bản báo cáo xét nghiệm ADN quan hệ cha con trước mặt cha và mẹ hắn.

Vào ngày thứ sáu, có hai người xa lạ đứng cạnh giường, bé con sợ hãi đến mức khóc lớn. Cố Thịnh từ trong nhà vệ sinh nghe được liền đi ra, vừa bước ra liền kéo ba mẹ hắn ra ngoài.

"Đừng khóc, đừng khóc. Có anh trai đây, anh sẽ bảo vệ Tiểu Bảo của chúng ta."

Cố Thịnh cẩn thận ôm bảo bối nhỏ trong lòng, áp má bé vào trán hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng em: "Đừng sợ, Tiểu Bảo của anh là mạnh mẽ nhất."

Dưới sự an ủi của Cố Thịnh, bé lại một lần nữa mỉm cười, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn.

"Anh ơi~"

"Ừm, anh đây."

Dỗ bé con ngủ xong, Cố Thịnh bảo Tôn Dật trông chừng bé còn anh thì lái xe về nhà.

Trở lại nhà Cố, ba mẹ Cố đang ở trong phòng khách, Cố Thính cũng ở đó, ngồi trong vòng tay của mẹ Cố mà cười khúc khích.

Cố Thịnh vừa bước vào, Cố Thính không cười nữa, rúc vào trong ngực mẹ Cố không nhúc nhích, "Mẹ..."

Mẹ Cố vỗ vai nó, nhìn Cố Thịnh, dịu dàng nói: "Tiểu Thịnh, con đang dọa Tiểu Thính đấy."

"Chỉ là một thằng giả mạo, mẹ lại dỗ dành nó như vậy, mẹ có còn nhớ đến con ruột của mình đang nằm trong bệnh viện kia không?"

Những lời đanh thép của Cố Thịnh làm mẹ Cố lập tức tái mặt, bà từ từ buông Cố Thính ra.

[Mức độ yêu thích của đối tượng công lược Hứa Đình Phương giảm xuống 20%]

[Hệ thống, chuyện này là sao?! Sao đột nhiên lại giảm nhiều như vậy!]

[Cảm xúc thay đổi bất thường, không thể kiểm soát]

[Mua đạo cụ!]

Mẹ Cố là người lương thiện nhất, chỉ cần nắm giữ được trái tim của nàng, nó sẽ không phải rời khỏi nhà họ Cố, như vậy mới có hi vong.

[Đã trừ một ngàn tích phân mua Trái tim yêu thương.]

"Mẹ..." Cố Thịnh đáng thương thấp giọng nói.

[Mức độ ưa thích của mục tiêu chiến lược lên 5%, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực]

[Cái đéo! Mới 5%? Mua thêm đạo cụ!]

[Ký chủ, tích phân không đủ.]

[Đáng chết mà!]

Mẹ Cố cười dịu dàng, "Tiểu Thính đừng sợ, mẹ ở đây."

Nghe được đoạn đối thoại của hệ thống và Cố Thính, Cố Thịnh ánh mắt tối sầm lại, xem ra Cố Thính không thể lưu lại.

Vừa đúng lúc, mục đích hắn trở về là để giải quyết nó.