Chương 5: Con của bà xứng đáng nhận những điều tốt nhất

Hứa Đình Phương ngồi xuống bên mép giường, ngón tay run rẩy giương mắt nhìn thân hình bé nhỏ trên giường.

Con của bà…

Một đứa bé chưa ngày nào nhận được tình thương của mẹ…

Nhớ đến việc bà đem Cố Thính nuôi dưỡng như con trai cưng của mình, Hứa Đình Phương hận không thể tự bóp chết chính mình.

Bà làm sao có thể, làm sao có thể không nhận ra con mình cơ chứ? Rõ ràng Cố Thính chả có nét gì giống nàng, ấy vậy mà bà tại sao lại không nhận ra.

Hứa Đình Phương không kiềm được mà bật khóc, nước mắt rơi xuống ga giường trắng tinh, lưu lại dấu vết.

Cố Thịnh lấy khăn giấy đưa cho Hứa Đình Phương lau:”Mẹ, mẹ đừng khóc, nếu không sẽ dọa đến Tiểu Bảo.”

Lần đó hắn cũng khóc, liền khiến bé con sợ đến mức khóc nức nở.

Hứa Đình Phương lau nước mắt, nhỏ giọng nói:”Đám người nhà kia đâu?”

Tiểu Bảo của bà phải chịu biết bao khổ sở… Những kẻ dám ức hϊếp con của bà, đều phải băm xác chúng ra.

Cố Thịnh:”Con không biết.”

Hắn ích kỷ không muốn cho Hứa Đình Phương biết những việc mình đã làm.

Hứa Đình Phương cốc nhẹ đầu hắn:”Đừng giả vờ nữa, còn không mau nói cho mẹ biết!”

“Hộ khẩu của Tiểu Bảo vẫn còn ở đó, dù sao cũng phải chuyển về.”

Một câu như thế, thành công làm cho Cố Thịnh hé ra vài chữ:”Tìm Tôn Dật, anh ta biết.”

Trước vội lo cho sức khoẻ của Tiểu Bảo, hắn quên mất hộ khẩu của bé còn ở đó.

“Được.”

Hứa Đình Phương hôn lên gương mặt gầy gò của bé con, dặn dò hắn chăm sóc Tiểu Bảo cho thật tốt rồi quay người rời đi.

Từng bước nặng nề dậm xuống nền gạch, dáng vẻ hừng hực hoả khí.

Cố Thịnh nhìn bóng dáng của Hứa Đình Phương, rũ mắt, hắn xém chút đã quên, mẹ hắn không phải hạng người dễ chọc.

Hiện tại không có hệ thống kia chi phối, bà cũng đã khôi phục được lý trí của bản thân.

Một số thứ từng bị bỏ qua đang dần nảy mầm.

Hứa Đình Phương đi tìm Tôn Dật, có được địa chỉ, lần đầu cầm trên tay hộ khẩu của Tiểu Bảo, tên cái tên được ghi trên đó, bà tức giận cười lớn.

Lý Tiểu Thảo, quả là một cái tên “tốt”, một cái tên chỉ được tùy tiện đặt.

Hơn nữa khi bà dò hỏi tin tức từ những người hàng xóm xung quanh, càng tức giận đến mức siết chặt tờ giấy trên tay.

Con của bà!

Đáng lý ra phải nhận được vô hạn sủng ái!

Họ Lý, các người tới số với bà!

Khi Hứa Đình Phương chuẩn bị cầm gậy gỗ đi đánh người liền nhận được một tin nhắn.

Con cả hiếu thảo: Sư trụ trì trên chùa Phật Đà đã nói không thể tạo nghiệp sát sinh.

Bà đã nghe qua chùa Phật Đà, Phật Đà trên núi nghe bảo rất linh.

Cố Thịnh nói như vậy chắc hẳn đã từng đi đến đó, vì ai chứ, hiển nhiên là vì con trai đáng thương của bà.

Hứa Đình Phương tức giận ném gậy gỗ, trả lời: Mẹ biết rồi.

Vừa trả lời, Hứa Đình Phương lại cầm gậy gỗ lên một lần nữa.

Không cho gϊếŧ, nhưng không có bảo là không cho đánh.

Sát khí đằng đằng đi đến nhà kho, không nói hai lời liền đè người xuống đánh một trận, hả dạ liền ném gậy gỗ sang một bên, nhìn Cố Thính cuộn co ro một góc, trong mắt Hứa Đình Phương không còn một chút hiền từ nào.

“Mẹ, mẹ ơi…”

Cố Thính đã nhiều ngày bị ăn vài đòn, nhìn thấy Hứa Đình Phương liền nổi lên hy vọng.

Nó biết bà sẽ đến tìm nó.

Nó vẫn còn hy vọng.

Hứa Đình Phương nắm lấy khuôn mặt nhỏ của nó, lạnh lùng hỏi:”Mày là gì thủ đoạn gì mà mê hoặc tao?”

Bà tự mình biết mình là người như nào, sinh hai đứa con một nam một nữ bà tuy khá vui vẻ, nhưng so với Cố Thính không giống nhau, lúc đó trong mắt bà nó là đứa con tốt nhất trên thế giới, còn một tay giải quyết chu toàn mọi việc nó gây ra, điều này quả thực không bình thường.

Cố Thính nghe vậy sắc mặt tái nhợt:”Mẹ, mẹ đang nói gì vậy ạ?”

“Tao nói gì chẳng phải mày hiểu rất rõ sao, có giả ngu thì cũng vô dụng.”

Hứa Đình Phương ghét bỏ buông bỏ, lấy khăn lau:”Cố Thính, à không, Lý Thính, tao sẽ không bao giờ cho mày có cơ hội làm hại Tiểu Bảo của tao thêm một lần nữa.”

Phải, bà cũng trọng sinh, mà cũng không hẳn, trong đầu chỉ có nhiều mảnh ký ức, có khóc có cười, còn có cả lúc tử vong.

Mà trong trí nhớ, người bà có lỗi nhất chính là Tiểu bảo, một đứa bé đáng thương.

Rõ ràng bé không làm gì sai, nhưng bé lại phải gánh chịu hết mọi chuyện.

Hứa Đình Phương nhìn Cố Thính mà mỉm cười, hai mắt rưng rưng.

Bà đáng bị vậy, chết cũng không oan.

Nghiêng đầu nhìn cặp đôi đang cuộn tròn, Hứa Đình Phương châm chọc:”Chúng mày vậy mà có ngày hôm nay.”

“Thời gian còn sớm, cứ từ từ mà hưởng thụ.”

Hứa Đình Phương rời đi, Cố Thính vừa lăn vừa bò giãy giụa tiến đến:”Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con với, con là Tiểu Thính của mẹ mà, mẹ ơi!”

Rầm-

Vừa đóng của nhà kho âm thanh liền im bặt.

Hứa Đình Phương ngước nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng đau nhói, bà đứa đứa trẻ đáng thương kia cũng là ra đi trong loại thời tiết như này.

Bé đã chịu biết bao đau khổ.

“Tôn Dật, cậu chủ của cậu tính giải quyết ba người kia thế nào.”

Không thể nhốt họ mãi được. Nếu có ai đó phát hiện ra thì sẽ có chuyện.

Tôn Dật mím môi nói ra kế hoạch tiếp theo của Cố Thịnh.

Nếu đại thiếu gia đã mời phu nhân tới thì có nghĩa là không cần phải giấu diếm điều gì.

Hứa Đình Phương nghe xong mỉm cười nói: “Ta rất hài lòng với kế hoạch này.”

Từ địa ngục bò lên thiên đường, cuối cùng lại một lần nữa rơi vào địa ngục, dù là ai cũng sẽ phát điên.

Cố Thịnh quả nhiên là con trai cả tài ba của bà.

Sau khi về nhà, Hứa Đình Phương sai người hầu dọn dẹp phòng Cố Thính đồng thời mở một phòng khách cạnh phòng Cố Thính, nối phòng khách này với phòng Cố Thính.

Phòng của Cố Thính thu lại một phần ba, biến thành phòng đồ chơi, phòng bên cạnh là phòng ngủ của bé con, màu xanh trắng, trên trần treo đèn ngôi sao, cửa sổ treo tên lửa máy bay, đầu giường treo những sinh vật dưới nước.

Trong phòng có phòng tắm riêng, giá sách, tủ quần áo, bàn học và một chiếc giường dài 1,8 mét với chăn nệm màu be, trên đó đặt những con thú bông nhỏ xinh.

Nhìn căn phòng rực rỡ trước mặt. Hứa Đình Phương gật đầu hài lòng.

Con của nàng là phải hưởng những điều tốt nhất.

Cố Đình ngồi sofa ở phòng khách nhỏ trên lầu hai đọc sách, nhìn thấy Hứa Đình Phương đi tới, buông tờ báo cáo trên tay rồi tiến đến nắm tay bà:”Sao bà lại tức giận vậy? Vì đứa bé kia sao?”

“Cái gì mà đứa bé kia, đó là con ông đấy.” Hứa Đình Phương liếc ông một cái, nhìn vẻ mặt thờ ơ của ông, bà cũng biết ông không có những ký ức đó nên thở dài.

“Tôi mặc kệ trước ông đối xử với Cố Thính như thế nào, chờ cục cưng trở về, ông tốt nhất là chìu chuộng thằng bé một chút, thu bộ mặt lạnh lùng của mình lại, nếu cục cưng của tôi bị cái bản mặt lạnh tanh của ông dọa khóc, tôi liền cho ông lăn vào thư phòng mà ngủ ba ngày.”

Cố Đình so với bá đạo tổng tài trong sách không khác nhau là mấy, bá đạo cường thế, mặt như tu la, năm đó bà gả cho ông cũng ít khi thấy ông nói cười, trừng mắt một cái liền đem đứa bé hai ba tuổi doạ sợ đến mức khóc ré lên.

Lúc trước bà cũng sợ ông, không dám nói chuyện với ông nhiều.

“Hộ khẩu của con trai tôi đã lấy về rồi, ông theo tôi một chuyến đem tách hộ khẩu Cố Thính ra, thêm Tiểu Bảo vào đó, như vậy chúng ta sẽ là một gia đình."

Cố Đình không phản đối, "Vậy tên của đứa bé..."

“Cố An, bình an vô sự.” Hứa Đình Phương đột nhiên nhớ tới đời trước, bà chưa từng đổi tên cho Tiểu Bảo, mà vẫn dùng cái tên Tiểu Thảo xấu xí, trong mắt không khỏi chua xót.

Bà cảm thấy hổ thẹn với con của mình.

Đè xuống cảm xúc, cùng Cố Đình xuất phát, không bao lâu trong sổ hộ khẩu liền xuất hiện thêm một trang mới có ghi Cố An trên đó.

Hứa Đình Phương chụp ảnh gửi cho Cố Thịnh.

Mẫu hậu uy vũ:[Hình ảnh]

Tên của Tiểu Bảo sẽ là Cố An, bình an vô sự.

Con cả hiếu thảo: Con biết rồi.