Chương 2: Nhặt tiểu thiếu gia về nhà

Tiểu thiếu gia thấp thỏm bất an nhìn Bùi Sâm, cánh môi hồng nhạt nhấp chặt, thoạt nhìn đáng yêu vô hại.

Diện mạo tiểu thiếu gia trước mắt giống như là dựa theo yêu thích trong lòng hắn điêu khắc ra.

Không có một chỗ nào là hắn không thích, mắt to như mắt mèo, cánh mũi cao thẳng thanh tú, còn có môi đỏ hồng nhạt.

Cằm nhỏ tinh tế, vòng eo mảnh khảnh này phảng phất một bàn tay có thể bóp chặt.

“Có bao nhiêu tiền?”

Bùi Sâm trầm mặc một lát mở miệng nói, hắn cần trữ vật tư lớn, mạt thế sắp đến gần, tiền là quan trọng nhất.

Đáng tiếc toàn thân trên dưới chỉ có mấy vạn tiền, không có biện pháp mua quá nhiều đồ.

“Trong thẻ có 300 vạn, đó là tiền tiêu vặt tháng này. Anh cho tôi chỗ ngủ mấy ngày, tôi đem 300 vạn cho anh.”

Tiểu thiếu gia chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu nhìn hắn.

Bùi Sâm vì 300 vạn, tâm tư bắt đầu dao động.

“Lên xe.”

Hắn không nói lời vô nghĩa, mở cửa xe Rolls-Royce, để tiểu thiếu gia ngồi ghế phụ.

“Xin chào, tôi là Mộc Dĩ An, có thể gọi An An.”

Mộc Dĩ An mềm như bông ngồi ở ghế phụ mở miệng, bộ dáng thập phần ngoan ngoãn đáng yêu.

Khóe mắt Bùi Sâm nhịn không được nhìn về phía đối phương, nhìn ngón tay tuyết trắng mảnh khảnh, móng tay đều là màu hồng nhạt.

Vừa thấy chính là đôi tay sống trong nhung lụa nhà giàu, nuông chiều lớn lên.

“Bùi Sâm.”

Rolls-Royce ngừng ở tiểu khu tầng hầm, Bùi Sâm đưa Mộc Dĩ An vào trong nhà.

“Phòng ở chút nhỏ, không để ý chứ?”

Đây là phòng Bùi Sâm thuê, 1 bếp 1 phòng vệ sinh, 1 phòng khách 1 phòng ngủ, phải trả tận 4500.

Bởi vì Bùi Sâm có thói ở sạch rất nghiêm trọng, cho nên hắn chưa bao giờ thuê chung, cũng không có thói quen trọ ở trường.

Hiện tại hắn mới 21 tuổi, vẫn là sinh viên năm 3, bởi vì thói quen sạch, cho nên mới dọn ra riêng.

Hắn còn có bạn trai Thẩm Bạch, là người kiếp trước đẩy vào hắn vào đàn tang thi.

Ba năm mạt thế kia, hắn đã sớm quên lúc trước tại sao đồng ý quen Thẩm Bạch. Bởi vì thói ở sạch quá nghiêm trọng, hắn chưa chạm qua thân thể người kia.

Nhưng ở mạt thế lăn lê bò lết ba năm, thói ở sạch đã trị hết.

So với sạch sẽ, mạng sống quan trọng hơn.

Bùi Sâm kéo tâm tư về, ánh mắt nhìn về phía tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha.

Trong lòng ngực tiểu thiếu gia còn ôm một cái gối ôm.

“Nơi này chỉ có một phòng, tạm ngủ đỡ.”

Bùi Sâm phân loại vật tư hôm nay mua, đồ hộp nước khoáng đặt ngay ngắn trong thùng, còn có không ít mì gói.

“Mua nhiều như vậy làm gì?”

Mộc Dĩ An nghiêng đầu, tò mò dò hỏi, tóc cậu rất đen, giờ phút này rũ xuống vài sợi che lông mày, còn có vài sợi không nghe lời vểnh lên

Tiểu thiếu gia rõ ràng không biết, giờ phút này nghiêng đầu nhìn chằm hằm Bùi Sâm. Đối với Bùi Sâm tới nói, lực sát thương rất lớn.

Bùi Sâm nuốt nuốt nước miếng, hầu kết gợi cảm lăn lộn, hắn cưỡng bách chính mình dời ánh mắt.

Diện mạo Mộc Dĩ An, đúng kiểu hắn thích. Đối mặt với kiểu đáng yêu moe moe, một chút sức chống cự Bùi Sâm cũng không có.