Chương 3: Ngao ~

Môi mỏng nhẹ thở, đáp Mộc Dĩ An, sau đó bước nhanh vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Mộc Dĩ An chớp mắt không rõ nguyên do, cậu thuận tay mở TV trong phòng khách, tìm phim hoạt hình Cậu Bé Bọt Biển.

Trong lúc Bùi Sâm tắm rửa, nghe được tiếng cười thanh thúy của Mộc Dĩ An trong phòng khách, còn có giọng Cậu Bé Bọt Biển cất cao: "Patrick Star chúng ta đi bắt sứa biển đi".

Không biết Cậu Bé Bọt Biển và Patrick Star cùng nhau bắt sứa có cái gì buồn cười mà khiến Mộc Dĩ An cười không ngừng, như chọc trúng huyệt cười.

Chờ Bùi Sâm tắm rửa xong ra tới, Mộc Dĩ An mỏi mệt nằm trên sô pha, chìm vào mộng đẹp.

Bùi Sâm từ trong phòng lấy ra một tấm chăn mỏng phủ trên người đối phương sau đó xoay người trở về phòng.

Sáng sớm ngày thứ 2, Mộc Dĩ An tuân thủ hứa hẹn trả 300 vạn.

Có số tiền này, Bùi Sâm có thể trữ càng nhiều đồ ăn.

Hắn dắt theo Mộc Dĩ An, đầu tiên là đi tới cửa hàng 4s mua một chiếc xe việt dã.

Toàn bộ quá trình, Mộc Dĩ An đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn, giống như một cái đuôi nhỏ.

Hắn mang theo cái đuôi nhỏ, cầm 300 vạn mở ra trận càn quét lớn.

Đi vào của hàng bán sỉ mua một số thực phẩm thiết yếu, dặn chủ cửa hàng giao hàng hóa đến nhà trong ngày.

Trước một ngày mạt thế giáng xuống, Bùi Sâm đã tiêu sạch 300 vạn, mà trong căn phòng nhỏ kia, nơi nơi đều là vật tư.

Ngày 7 tháng 7, mạt thế chính thức giáng xuống. Rạng sáng bốn giờ, mặt trời từ phía đông nhô lên, hôm nay ánh nắng phá lệ loá mắt, thậm chí tia nắng hồng biến thành màu đen.

Bùi Sâm biết đây là biểu hiện mạt thế sắp diễn ra, hắn vội vàng chạy ra cửa phòng hấp thu kỳ sao mặt trời, thuận tiện lôi kéo Mộc Dĩ An bên cạnh.

Mãi cho đến 9 giờ tối, mặt trời mới xuống núi. Bùi Sâm cảm giác trên dưới toàn thân có ngọn lửa quanh quẩn.

Bùi Sâm cắn răng chịu đựng thống khổ, thẳng đến khi chịu đựng không được hôn mê bất tỉnh, cho nên không chú ý tới người bên cạnh cũng có biến hóa.

Sáng hôm sớm người hắn toàn là mồ hôi, như là mới từ dưới nước vớt lên.

Bùi Sâm phất tay vung một kích về phía vách tường, một tia điện quang mỏng manh ở đầu ngón tay hiện lên, chứng minh hắn đã thức tỉnh dị năng cuồng bạo, lực sát thương cường đại, dị năng hệ lôi.

Có dị năng, đại biểu cho hắn tại mạt thế có bản lĩnh an cư lạc nghiệp.

“Ngao ~”

Cùng với âm thanh tang thi trầm thấp khàn khàn gào rống bên ngoài, tận thế chính thức mở màn.

Bùi Sâm duỗi người, nhìn đến Mộc Dĩ An ngủ say bên cạnh.

Vừa định vươn tay lại phát hiện từ trong miệng đối phương ngao một tiếng.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An ngây ngốc ngồi trên mép giường, trong tay còn ôm gối bông nhỏ, mềm như bông kêu một tiếng.

Nhìn Bùi Sâm lộ ra hai răng nanh nhòn nhọn, thoạt nhìn phá lệ ngoan ngoãn đáng yêu, không có ý công kích Bùi Sâm.

“Biến thành tang thi.”

*tang thi: thây ma, xác sống

Tuy trong lòng Bùi Sâm đã đoán được kết quả nhưng nhìn Mộc Dĩ An ngoan ngoãn moe moe tươi cười, có chút khó tiếp thu.

“Hỏi một tang thi làm cái gì.”

Bùi Sâm cũng cảm thấy chính mình buồn cười, có lẽ tang thi trước mắt thật đáng yêu, hắn mới không lựa chọn lập tức động thủ, gϊếŧ tang thi.

Mắt to tròn tròn chớp chớp, một bộ dáng ngây thơ thiện lương.

Đồng tử đen như mực, bên trong như có có ánh sáng, cùng những tang thi ngoài kia hoàn toàn không giống nhau.

Tiểu thiếu gia ngũ quan tinh xảo, khí chất sạch sẽ sáng ngời.

“Ngao ~”

Tiểu thiếu gia ngây thơ nhìn Bùi Sâm, giơ gối ôm trong tay lên như đang lấy lòng, đưa tới trước mặt Bùi Sâm.

“……”

Sắc mặt Bùi Sâm không đổi, trầm mặc nhìn tiểu thiếu gia, ma xui quỷ khiến nhận lấy gối ôm trong tay tiểu tang thi.

“Tôi nhận gối ôm của cậu, coi như phí bảo hộ, tạm thời không gϊếŧ nhưng nếu cậu không có mắt công kích tôi, nhất định sẽ gϊếŧ.”

Có lẽ tang thi trước mắt ngoan ngoãn, cũng không có chủ động công kích, cho nên Bùi Sâm mới sinh ra ý tưởng vớ vẩn thu người.

Nếu không phải tiểu tang thi lớn lên đáng yêu, ngũ quan thanh tú tinh xảo, làm người ta vừa thấy đã sinh hảo cảm.

Trước mắt tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đáng yêu, không giống những tang thi biến dị đánh mất lý trí.

“Ngao ~”

Tiểu thiếu gia không rõ chớp chớp mắt, đôi mắt lớn mị hoặc. Đột nhiên đem mặt đặt trên tay Bùi Sâm, cằm đè lòng bàn tay hắn, nhìn với hắn cười xán lạn.

Nháy mắt hòa tan trái tim Bùi Sâm.

Càng làm hắn hạ thủ không được, hơn nữa đồ ăn trong nhà đều do tiểu thiếu gia tài trợ tiền.

“Xem ra cậu cũng đồng ý , chúng ta tạm thời đạt thành nhận thức chung.”

“Ngao ~”

Tiểu thiếu gia ngây ngốc nhìn hắn, sau đó lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Bùi Sâm yên lặng thu hồi tay, nghiêng đầu chậm rãi cong lên khóe miệng.