Chương 5: An An có má lúm đồng tiền

Tang thi ngoài hành lang nghe được tiếng bước chân Bùi Sâm, lập tức gào rống một tiếng, nhào tới chỗ hắn.

Bùi Sâm cầm chặt gậy trong tay, không chút do dự đánh xuống.

Đồng thời dị năng hệ lôi phát động, hai tang thi run rẩy ngã trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên sử dụng dị năng hệ lôi, hiệu quả tốt ngoài dự đoán, khó trách nói dị năng hệ lôi là dị năng cuồng bạo cường đại nhất.

Bùi Sâm ngồi xổm xuống cạy sọ hai tang thi, tìm tinh hạch trong óc bọn họ.

Hai tang thi nhưng chỉ có một quả tinh hạch, cũng coi như gặp may.

Phải biết rằng hiện tại mới mở đầu mạt thế, đều là tang thi chưa tiến hóa, trong óc 10 tang thi chưa chắc đã có tinh hạch.

“Ngao ~”

Đúng lúc này, Mộc Dĩ An nhào tới.

Bùi Sâm còn tưởng rằng Mộc Dĩ An cuồng tính quá độ, chuẩn bị phát động công kích, cây gậy trong tay theo bản năng vung lên.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An ngồi xổm xuống bên chân hắn, gậy đánh vào không khí. Mộc Dĩ An ngây ngốc nhìn chằm chằm tinh hạch trong tay Bùi Sâm, theo thói qua lộ ra một nụ cười đáng yêu cực moe.

Một đôi má lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện, Bùi Sâm không chịu nổi khống chế vươn tay chọc chọc má lúm đồng tiền.

“An An, còn có má lúm đồng tiền.”

Càng ngày càng phù hợp tâm ý Bùi Sâm, giống như Mộc Dĩ An sinh ra vì hắn.

Trên người Mộc Dĩ An, không có chỗ nào là hắn không thích.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An mềm như bông gọi một tiếng, ánh mắt lại như cũ chấp nhất nhìn tinh hạch trong tay Bùi Sâm.

Bùi Sâm quơ quơ tinh hạch trong tay, tầm mắt Mộc Dĩ An cũng đi theo hắn đong đưa qua lại.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An mở ra lòng bàn tay, nhào tới Bùi Sâm, cả người đều đè trên người hắn.

Bùi Sâm không kịp phản ứng, bị đè trên mặt đất.

Mộc Dĩ An là tang thi, đương nhiên sẽ không cảm thấy tư thế này có bao nhiêu ái muội.

Giờ phút này cả người đều đè phía trên Bùi Sâm, nâng lên cằm nhỏ, ánh mắt khát vọng nhìn tinh hạch.

“Còn rất biết nhìn hàng, biết bên trong tinh hạch có năng lượng thuần khiết.”

Trên mặt Bùi Sâm mang theo tươi cười, sủng nịch nhìn Mộc Dĩ An, giống như dung túng sủng vật nhỏ mình nuôi.

“Ngao ~”

Mộc Dĩ An chấp nhất nhìn chằm chằm tinh hạch trong tay hắn, mặt mày rũ xuống, càng thêm vẻ vô tội đáng yêu, thậm chí còn có một tia nhu nhược đáng thương.

Bùi Sâm nhấc người lên, thuận tay bỏ tinh hạch vào trong túi, sau đó mang theo Mộc Dĩ An vào nhà, khóa cửa lại.