Chương 6: Không được mυ'ŧ tay

Hàng xóm nhìn thấy ngoài hành lang một màn chết chóc, cho rằng Bùi Sâm là sát nhân điên cuồng, còn tàn nhẫn mở hộp sọ, sợ tới mức lập tức báo cảnh sát.

Trong lúc hàng xóm chuẩn bị báo nguy, ông xã đột nhiên biến thành tang thi, ngao một tiếng rồi nhào lên cắn.

Chuyện như vậy không chỉ phát sinh trong nhà hàng xóm, thậm chí nói cả nước đều diễn ra như vậy.

Một nửa nhân loại đều biến thành tang thi, trật tự thế giới tại một khắc này hoàn toàn lộn xộn.

Những chuyện đó không liên quan tới Bùi Sâm, hắn sống lại không phải đảm đương chức chúa cứu thế.

Hắn chỉ bất biết tận thế giáng xuống, là người thường cầu sống.

Sau khi kéo Mộc Dĩ An về phòng, Bùi Sâm tới ban công, từ trên cao nhìn xuống phía dưới.

Hắn ở lầu 3, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, tầm nhìn có chút cản trở, chỉ có thể nhìn tới mấy đường phố gần.

Trên đường phố rất nhiều tang thi du đãng, tốc độ chậm chạp, dễ dàng bị âm thanh kinh động, sau đó gặp người nào liền phát điên nhào tới cắn.

Mà người bị cắn không bao lâu sẽ cả người run rẩy biến thành tang thi.

Virus tang thi lan tràn tốc độ phi thường nhanh, người thường bị cắn chưa tới vài giây sẽ chuyển hóa thành tang thi.

Nhưng dị năng giả đối với virus tang thi có tính đề kháng, dị năng giả bị tang thi cắn, xác suất biến thành tang thi rất nhỏ.

“Ngao ~”

Cũng không biết Bùi Sâm nhìn bao lâu, Mộc Dĩ An từ phòng khách đi đến ban công, đứng bên cạnh Bùi Sâm, nhìn theo ánh mắt hắn, ngây ngốc nhìn bên dưới.

Mới nhìn một nữa, Mộc Dĩ An bỏ tay vào miệng mình, dùng răng nanh gặm ngón trỏ.

“Cậu là trẻ con sao, còn ngậm ngón tay.”

Khóe mắt Bùi Sâm liếc nhìn động tác Mộc Dĩ An, rõ ràng biết tiểu tang thi không hiểu ý hắn. Nhìn động tác Mộc Dĩ An, Bùi Sâm vẫn là theo bản năng nói những lời này.

Mộc Dĩ An không hiểu nghiêng đầu, răng nanh bén nhọn cắn ngón trỏ chảy máu.

Dòng máu đỏ tươi uốn lượn theo ngón tay chảy xuống cánh tay, máu tươi và làn da trắng nõn đan chéo, phác họa ra một bức tranh máu xa hoa lãng phí.

Bùi Sâm khẩn trương tiến lên, đầu ngón tay nhảy lên lôi điện mỏng manh.

Hắn lo lắng Mộc Dĩ An nếm qua hương vị máu thịt rồi, về sau sẽ phát cuồng công kích hắn.

Nhưng hắn lo lắng nhiều, Mộc Dĩ An trước sau ngoan ngoãn ngồi ở mép giường tự cắn ngón tay mình, lòng bàn tay bị gặm đến máu tươi đầm đìa, lại không cảm giác được đau đớn.

Bùi Sâm rút ngón tay từ trong miệng ra, động tác này làm kinh động Mộc Dĩ An.

“Ngao~”

Mộc Dĩ An uy hϊếp Bùi Sâm, lộ ra răng nanh nhòn nhọn. Động tác này không khiến Bùi Sâm cảm giác bị uy hϊếp, thậm chí còn cảm thấy đáng yêu.

“Để tôi nhìn tay cậu xem.”

Giọng điệu Bùi Sâm dịu dàng, hắn cầm ngón tay Mộc Dĩ An, ngón trỏ lòng bàn tay đã bị cắn ra một lỗ nhỏ, lộ ra máu thịt màu đỏ bên trong.

“Ngao ~”

Như là nhận ra Bùi Sâm dịu dàng, Mộc Dĩ An thu hồi răng nanh, bắt chước Bùi Sâm cùng nhau xem ngón tay.

“Thịt rất tươi, một chút cũng không giống những tang thi hư thối kia.”

Nói tới đây Bùi Sâm mới phát hiện chỗ không thích hợp, Mộc Dĩ An trước mắt là tang thi không thể nghi ngờ nhưng máu thịt không khác nhân loại mấy.

Bùi Sâm tạm thời vứt điểm đáng ngờ ra sau đầu, qua loa băng bó một phen, mới nghiêm túc dặn dò Mộc Dĩ An không được cắn ngón tay.

“Ngao~”

“Nghe lời, không được mυ"ŧ tay.”