Chương 1: Không được đánh nhau

Cuối tháng 11.

Bầu trời rải xuống từng bông tuyết trong suốt.

Trong sân sau rộng rãi, một đống mèo chó gà vịt sâu bướm vây thành một vòng, phát ra tiếng kêu meo meo gâu gâu.

Ở trung tâm đám động vật có một bé con cao 90 cm, mặc áo bông đỏ thẫm, đối diện với cậu bé là một con ngỗng trắng lớn hơn cậu bé một chút.

Mi tâm bé con có một chấm màu đỏ, hai má đỏ rực, hai chân ngắn ngồi xổm xuống, hai lòng bàn tay mập mạp hướng về phía trước, bày ra bộ dạng kỹ năng tất sát.

Ngỗng trắng vỗ vỗ hai cánh, ánh mắt hung tàn nhìn về phía bé non nhân loại.

Một người một ngỗng cách nhau ước chừng 15 mét, sau đó cả hai đồng thời hét lớn, nhào tới, nhất thời đánh nhau thành một đoàn.

Bé con: “Mập mạp! Cho mi thấy sức mạnh của Hoa Chức Chức ta đây!”

Ngỗng trắng: “Cạc cạc cạc!”

Nhất thời, nương theo đó tiếng kêu meo meo gâu gâu với tiếng gà vịt, từng con từng con bắt đầu va chạm lăn lộn trên mặt tuyết.

Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện.

“Vừa rồi còn bảo mẹ chấm cho một chấm đỏ trên trán, còn nháo muốn bôi má hồng, tại sao chưa được bao lâu đã chạy đi đâu rồi?”

“Mẹ, mẹ đừng giả bộ nữa, chắc chắn trong thành phố sẽ có đủ các loại bánh bao, không cần mang nhiều như vậy.” Dừng một chút, giọng nói của chàng trai trẻ tuổi tiếp tục vang lên: “Lúc trước còn đồng ý với con sẽ không chạy loạn, đã nói hôm nay phải bắt xe vào thành phố, cũng không biết bây giờ đứa nhỏ này lại chạy đi nơi nào chơi rồi, để con đi tìm nó.”

Bà lão nói: “Để ta cùng đi với con.”

Mục tiêu rất dễ tìm.

Không phải ở tiền viện thì chính là ở hậu viện, nương theo tiếng kêu của động vật nhỏ tìm, chắc chắn là không sai.

Quả nhiên.

Bà lão và chàng trai trẻ tuổi vừa đi ra cửa chính, vòng tới hậu viện đã nhìn thấy bé con được một đám động vật nhỏ vây quanh ở trung tâm, đang đánh nhau cùng ngỗng trắng lớn.

Chàng trai trẻ tuổi im lặng thở ra một hơi, la lớn: “Hoa Chức Chức, Hoa Mập Mạp, ba ba đã nói rồi, không được đánh nhau!”

Trong nháy mắt, bé con và ngỗng trắng đang lăn lộn trong bầy động vật đồng loạt run rẩy.

Cùng lúc đó, chim thú và động vật nhỏ đang vây quanh lập tức tản ra, cũng không phải hoàn toàn tản ra, chúng nó đứng cách nhau không xa lặng lẽ đứng xem.

Tốc độ phản ứng của một người một ngỗng cực nhanh, nhanh chóng đứng dậy, thay đổi bộ dáng máy bay chiến đấu lúc trước, ôm nhau vô cùng thân thiết.

Hai bàn tay nhỏ bé của Hoa Chức Chức ôm lấy ngỗng trắng lớn, hôn nhẹ lên người nó, hai cánh lớn của ngỗng trắng lớn trực tiếp bao phủ hơn nửa cơ thể của bé con, thân hình mập mạp của ngỗng lớn tựa vào người Hoa Chức Chức.

Nhìn thấy một màn như vậy, bà nội Hoa sóng vai đi cùng chàng trai trẻ tuổi bật cười ra tiếng.

Chàng trai trẻ sải bước tiến lên, ôm lấy bé con từ trong hai cái cánh trắng, nói: “Không phải ba ba đã nói với con, hôm nay chúng ta phải vào thành phố rồi sao, con xem tóc của con với quần áo đều rối tung lên rồi, không phải con nói muốn thật đẹp để vào thành phố sao?” Chàng trai trẻ tuổi có bề ngoài cực kỳ ưu tú, khí chất rất tốt, bên khóe mắt trái còn có một cái nốt ruồi, đuôi mắt phiếm hồng, tựa như một bông sen hồng kiều diễm nhất trong băng tuyết.