Chương 17: Cục giám sát dị năng quốc gia

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Hoa Cảnh Thư nhấn vào điện thoại sau đó nhìn Viện trưởng Trương xin lỗi.

“Thật xin lỗi, tôi nên tắt chuông điện thoại.”

Viện trưởng Trương lắc đầu.

“Cậu nghe điện thoại trước đi, có khả năng là Cục giám sát dị năng quốc gia liên lạc cho cậu đấy.”

Hoa Cảnh Thư đáp lại và gọi lại cho đối phương.

Tiểu Bạch Hoa không ngắm nhìn vẻ đẹp của mình qua ảnh selfie nữa mà cậu bé bò lên cánh tay của Hoa Cảnh Thư, bò đến vai của anh rồi dùng hai chiếc lá xanh che mặt anh lại.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối. Đầu tiên Hoa Cảnh Thư nói tên tuổi của mình.

Quả nhiên đúng như lời Viện trưởng Trương nói, người liên hệ cho anh chính là người của Cục giám sát dị năng quốc gia.

Người ở đầu bên kia điện thoại yêu cầu Hoa Cảnh Thư nhanh chóng đưa Hoa Chức Chức đến đó để họ tiến hành đánh giá cấp bậc. Từ thái độ của Cục giám sát dị năng có cảm giác họ đang rất vội vã. Chính xác là như vậy, bởi vì mỗi một sự tiến hóa không được tiến hành đánh giá đều sẽ là phần tử nguy hiểm.

Một số phần tử cực kỳ nguy hiểm trong đó phải được tiến hành học tập tại Cục giám sát dị năng quốc gia.

Sau khi thống nhất thời gian đánh giá cấp bậc thì Hoa Cảnh Thư cúp điện thoại, sau đó anh nhẹ nhàng đứa Tiểu Bạch Hoa đang bám trên mặt mình xuống. Anh khẽ chạm vào những chiếc lá và hỏi.

“Bảo bối Hoa Hoa, con có thể biến đổi trở lại được không?”

Tiểu Bạch Hoa lắc lư một hồi, cũng không biết là nói không thể hay là nói không muốn nữa. Bạn nhỏ này thích những thứ mới mẻ, rất có khả năng sẽ cố gắng duy trì hình dạng thứ hai.

Viện trưởng Trương nói.

“Bảo bối Hoa Hoa, lại đây nghe ông Viện trưởng nói nào, cháu hãy cố gắng cảm nhận khí trong cơ thể mình và lan tỏa khí đi khắp cơ thể. Bằng cách này cháu có thể kiểm soát cơ thể mình tốt hơn và có thể biến đổi giữa hình dạng con người và hình dạng thứ hai nhanh hơn.”

Viên trưởng Trương đang cố gắng dạy cho Hoa Chức Chức cách kiểm soát bản thân tốt hơn, nhưng mà Tiểu Bạch Hoa không hề biến đổi trở lại như lúc đầu, cậu bé vẫn đung đưa bên cạnh Hoa Cảnh Thư.

Hoa Cảnh Thư cũng không còn cách nào khác chỉ đành để cậu bé tiếp tục duy trì hiện trạng rồi xử lý tiếp thủ tục nhập học cho bạn nhỏ.

Cột tên mẹ để trống, cột công việc cũng để trống.

Đột nhiên, Hoa Cảnh Thư cảm nhận được trọng lượng của Tiểu Bạch Hoa bám trên mặt mình càng lúc càng nặng hơn. Ngay lập tức anh buông bút xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Bạch Hoa. Quả nhiên trong tích tắc Tiểu Bạch Hoa đã biến thành một cậu bé mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ đang được anh ôm trong tay.

Có thể bởi vì đang quá vui vẻ nên mí mắt của cậu bé cong lên, hai má thì ửng hồng, hai bàn tay mũm mĩm vồ vào nhau giống như đang vỗ tay.

Hoa Cảnh Thư đưa cậu bé cho Hà Tuấn Thành đang đứng bên cạnh, Hà Tuấn Thành đón lấy cậu bé.

Cậu bé vươn đôi tay ra định vồ lấy ba, Hà Tuấn Thành một tay ôm cậu bé còn tay kia lấy điện thoại ra mở chế độ selfie.

Ngay lập tức Hoa Chức Chức đã bị thu hút, cậu bé chớp mắt liên tục sau đó phát ra giọng nói non nớt.

“Muốn đẹp đẹp.”

Hoa Cảnh Thư đang điền mẫu đơn nhập học quay sang nói với Hà Tuấn Thành.

“Nhóc con muốn mở ứng dụng chụp ảnh đẹp.”