Chương 27: Khác thường

Hoa Chức Chức hơi ghen tị đẩy con ngỗng béo ra. Ngỗng béo bị đẩy thì bắt đầu không vui, cũng đẩy lại Hoa Chức Chức.

Sau đó, có vẻ như nhóc con và thú cưng vốn hòa thuận này sắp sửa đánh nhau. Tuy nhiên dưới sự cảnh cáo nghiêm túc của Hoa Cảnh Thư, hai đứa trẻ cảm thấy sợ rồi lại ôm nhau thắm thiết.

Đã tiến hành kiểm tra cho Hoa Chức Chức. Những người tiến hóa sẽ được cấp giấy tờ tùy thân, trên đó có ghi tên, ngày sinh, hình dạng thứ hai, cấp độ sao của hình dạng thứ hai…”

Người đàn ông mặc quân phục nhìn Hoa Cảnh Thư nói.

“Phải mất ba ngày đến một tuần thì chứng minh thư mới hoàn thành, đến lúc đó anh có thể đến nhận hoặc là chúng tôi có thể gửi chuyển phát nhanh đến cho anh.”

Hoa Cảnh Thư chọn đến nhận.

Mấy ngày gần đây anh thường xuyên đi ra ngoài tìm việc, nếu thuận tiện có thể ghé qua nhận.

Hai người lớn dự định đưa nhóc con và thú cưng đi.

Trước khi đi, Hoa Cảnh Thư nhìn Hoa Chức Chức và ngỗng béo đang ôm nhau, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông mặc quân phục nói.

“À thì, tôi cảm thấy con ngỗng trắng của nhà chúng tôi có hơi khác thường.”

Hai người đàn ông mặc quân phục đồng thời nhìn Hoa Cảnh Thư, sau đó nhìn theo ánh mắt của anh về phía con ngỗng béo trông có vẻ rất bình thường kia.

Hoa Cảnh Thư lại tiếp tục nói.

“Thật ra, ba tôi đã mang nó đi kiểm tra một lần rồi, nghe nói nó là một chủng loại rất phổ biến nhưng tôi vẫn cảm thấy Mập Mạp nhà chúng tôi có hơi khác thường. Có thể giúp tôi kiểm tra cho nó được không?”

Dường như biết được họ đang nói về mình nên con ngỗng to béo ngẩng đầu lên, đôi mắt hạt đậu đầy kiêu ngạo, sau đó phát ra tiếng kêu lảnh lót.

“Quạc quạc quạc!”

Việc kiểm tra con ngỗng béo không phải là công việc của hai người đàn ông đàn ông mặc quân phục.

Nhưng mà nhân lúc rảnh rỗi, bọn họ đã đặc biệt dẫn Hoa Cảnh Thư và những người khác đến khu vực kiểm tra thú cưng chiến đấu trên lầu tám.

Ở đây hoàn toàn khác với lầu mười một, rõ ràng là lầu tám hỗn loạn hơn rất nhiều.

Ở lầu mười một có rất nhiều người trẻ tuổi, còn ở trên lầu tám thì gần như có thể gọi là vườn bách thú, mọi người ở những độ tuổi khác nhau đều mang theo thú cưng của mình đến đây để làm kiểm tra, khắp nơi đều tràn ngập đủ loại tiếng kêu.

“Ngao Ngao!”

“Meo meo!”

“Gâu gâu gâu!”

“Chíp chíp chíp chíp!”

Tiếng kêu của nhóm động vật nhỏ càng ngày càng lớn hơn.

Mọi người mang theo những con động vật nhỏ này tới đây bắt đầu cùng nhau trò chuyện.

Trong đó có một ông già tóc trắng xóa nói: “Ây da, sao ông lại mang con chó lớn lông vàng của ông đến đây? Đã biết bao nhiêu lần rồi?”

“Tôi cảm thấy chắc chắn là trung tâm làm kiểm tra sai rồi, con chó lớn nhà chúng tôi rất lợi hại, hoàn toàn khác với những con chó bình thường khác.”

Còn có một đứa trẻ thoạt nhìn khoảng chừng mười tuổi đang ôm một con thỏ trắng, cái miệng nhỏ thì đang không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, hôm nay anh cố tình trốn học để đem em tới đây, em nhất định phải có tiền đồ đó, toàn bộ tiền tiêu vặt của anh đều dùng để cho em làm kiểm tra hết rồi, em tuyệt đối không được làm anh thất vọng nha!”