Chương 30

Lại dùng một ngón tay chọc vào tay phải của nó: "Cái này là em muốn nghe hát ru."

Nhu Nhu cúi đầu nghiêm túc nhìn hai bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt sáng chớp chớp đảo liên tục.

Vẻ mặt vô cùng đáng yêu đang suy nghĩ và khó xử.

Ba giây sau, Nhu Nhu đồng thời giơ hai nắm đấm nhỏ lên, đôi mắt cún con cụp xuống, vừa tinh ranh vừa đáng yêu.

[Ha ha ha ha ha quả nhiên là Nhu tổng]

[Nhu tổng: Tay trái tay phải gì chứ? Chọn tất!!]

Lâm Văn Yến bị nó làm cho tan chảy, nhịn không được nhào tới dụi vào ngực nó lắc lư: "Để anh hít một hơi sữa thơm của Nhu Nhu nào, oa, thơm quá! Dì bôi kem dưỡng da cho em phải không?"

Cậu vừa lắc đầu vừa phát ra tiếng hít hà.

Nhu Nhu không nhịn được bật cười khanh khách, đưa tay sờ sờ tai cậu.

Nhưng rất nhẹ, đầu ngón tay nhỏ vừa chạm vào đã lập tức buông ra.

[Lâm Văn Yến, nhìn cho rõ địa vị trong nhà của cậu đi, bây giờ là muốn cậu hát và kể chuyện, không phải để cậu nhân cơ hội thả dê con nít]

[Bò trườn trong góc tối, tại sao tôi không có Nhu Bảo để hít!]

Lâm Văn Yến dựa vào đầu giường, tay đặt trên ngực Nhu Nhu, cách lớp chăn nhẹ nhàng vỗ về, bắt đầu kể "Cuộc phiêu lưu của bé Nhu".

"Trên một hòn đảo giữa biển, có một bé Nhu. Lúc 3 tuổi, một ngày nọ, bé thức dậy và phát hiện thấy một chú mèo con ở ngoài cửa. Chú mèo con nói với bé Nhu rằng nó đã trôi dạt từ biển vào đây, bây giờ rất đói rất đói. Bé Nhu liền dắt tay nó vào nhà, chuẩn bị đồ ăn cho nó. Sau khi ăn no, chú mèo con nói với bé Nhu rằng, để cảm ơn bé, nó sẽ đưa bé đến một hang động bí mật..."

Nhu Nhu nghe say sưa, dần dần, dường như nó thực sự biến thành bé Nhu, nhìn thấy biển xanh mênh mông, những đám mây trắng bồng bềnh, trên bãi cỏ xanh mướt nó đang chơi đùa cùng chú mèo con.

Đôi mắt to từ từ chớp chậm lại, Nhu Nhu dần chìm vào giấc ngủ.

Đứa trẻ này ngủ rất ngoan, bàn tay nhỏ vẫn luôn đặt trên chăn và không hề động đậy.

Lâm Văn Yến muốn kéo chăn lên, lúc đưa tay ra định di chuyển bị nó nắm lấy ngón tay.

Lòng bàn tay trẻ con vốn dĩ đã ấm áp, lại càng thêm nóng hổi.

Lâm Văn Yến chỉ yên lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì ngủ say, nhất thời không nói gì.

Thật sự trong khoảnh khắc này, cậu nghĩ, nếu Nhu Nhu là con của mình thì tốt biết mấy, có thể ở bên nhau mỗi ngày!

Nhìn Nhu Nhu lớn lên, nhất định là một chuyện rất hạnh phúc nhỉ?

Ghen tị với cha mẹ nó một giây.

[Nhu à, sao con ngủ nhanh vậy, còn chưa nghe cậu ấy hát ru nữa]

[Lầu trên, là Nhu Nhu muốn nghe, hay là bà muốn nghe?]

[Nhu nhà chúng ta quả thực là thiên sứ trong số các em bé, cha mẹ nó rốt cuộc nuôi dạy như thế nào vậy?]

[Từ cuộc đối thoại của Nhu Bảo Bảo và cha, có thể suy đoán cách giáo dục gia đình của Nhu Bảo rất nghiêm khắc, cha nó dường như không coi nó là đứa trẻ 3 tuổi]

[May mà anh trai dịu dàng như vậy~ (Nhưng mà có thể cho tôi véo bàn tay nhỏ của Nhu Nhu một cái được không, hu hu hu hu muốn phát điên rồi)]

Đợi Nhu Nhu ngủ say, Lâm Văn Yến lặng lẽ xuống giường, đi lấy gối chăn dự phòng.

Chăn gối đều có rất nhiều.

Cậu lấy thêm một cái chăn khác quây xung quanh giường, đề phòng Nhu Nhu trở mình ngã xuống.

Nệm trải sàn cũng được kê sát giường.

Sau khi tắt bớt đèn, Lâm Văn Yến quay sang nhỏ nhẹ nói với camera: "Giao cho mọi người nhé~ Giúp tôi~ trông~ Nhu Nhu một lát~"

[Được rồi, chúng tôi sẽ trông, cậu lượn lẹ đi!]

[Nhu Nhu nói đúng, Lâm Văn Yến quả thực càng nhìn càng đẹp trai, đường nét gương mặt thanh tú, đôi mắt phảng phất nét đào hoa, khí chất sạch sẽ, đúng đẹp trai~]

[Trên Weibo đã có người phân tích rồi, là sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý, mỗi lần xuất hiện đều trang điểm lòe loẹt cố tình bêu xấu cậu ấy]

[Đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng cho Lâm Văn Yến, không ngờ không có gia thế lại thê thảm đến vậy]

Lâm Văn Yến tắm rửa xong, nằm xuống nệm.

Ngẩng đầu lên là vị trí của Nhu Nhu.

Cậu nghĩ, nhỡ đâu nó ngã xuống thì sẽ rơi vào lòng mình.

Vậy chẳng phải là nửa đêm bắt được một bé con sao!

Trong phòng để một chiếc đèn ngủ nhỏ, cậu sợ Nhu Nhu nửa đêm tỉnh dậy sẽ sợ, cũng biết người nhà của Nhu Nhu nhất định đang xem chương trình, có thể để bọn họ yên tâm.

[Không tắt đèn hẳn sao? Vậy chẳng phải là tôi có thể nhìn Nhu Nhu ngủ suốt đêm sao? Tuyệt quá!]

[Đi dạo một vòng, Hiểu Quân và Vương Bá Hồng cũng không tắt đèn, chỉ có Tiết Phi nói mình chói mắt không ngủ được nên tắt hết.]

Lâm Văn Yến nằm được vài phút, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liếc mắt nhìn camera, sau đó lén lút đi ra phòng khách.

Cậu mò đến chiếc cặp nhỏ của Nhu Nhu, lấy tầm bìa tranh trong đó ra.

[Nhu! Tôi mách lẻo! Em mau dậy đi, có người ăn cắp vặt của em]

[Đây là tấm bìa vẽ mà Nhu Nhu mang từ trường mẫu giáo tới đúng không? Vẽ Lâm Văn Yến, đã tặng cho cậu ấy rồi]

[Tò mò không biết trông thế nào nhỉ~]