Chương 9

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường mẫu giáo.

Lâm Văn Yến chuẩn bị mở khóa an toàn cho Nhu Nhu.

Cậu vừa đưa tay ra thì phát hiện nhóc con đang nhìn chằm chằm vào tay mình bằng ánh mắt cảnh giác.

Chắc là sợ cậu lại thừa cơ hội sờ má phúng phính của nó đây.

Đúng là một đứa trẻ nhạy bén.

Lâm Văn Yến vừa mở khóa, vừa cố ý hỏi: "Bây giờ anh có nên bế em ra không? Nhu Nhu có muốn không nào?"

[Lâm Văn Yến, cậu nhìn lại xem mình đang nói cái quái gì vậy! Cái chân ngắn ngủn của Nhu Bảo có thể tự mình ra ngoài được sao?!]

Nhu Nhu thận trọng gật đầu.

Lâm Văn Yến vui vẻ dang tay ôm lấy cậu nhóc, nhưng không đặt xuống đất ngay, mà bế ra khỏi xe rồi mới dùng tay còn lại xách cặp và bế thẳng đến cổng trường.

Kể từ ngày đi học mẫu giáo, đây là lần đầu tiên Nhu Nhu được nhìn thấy cổng trường ở độ cao và góc nhìn này.

Ống kính camera bắt được khoảnh khắc bối rối, lúng túng của cậu nhóc: Hai chân nhỏ áp sát vào người Lâm Văn Yến, thân hình hơi nghiêng sang một bên, hai cánh tay nhỏ bé cong lên như thể chú gà con đang xòe cánh.

Biểu cảm của Nhu Nhu đơ ra, chỉ có cặp má phúng phính theo nhịp bước đi của Lâm Văn Yến mà rung rung, giống như thạch sữa mềm mại.

[Hahaha Nhu Nhu, tay con đang làm gì thế?]

[Nhu Bảo: Người lớn này quá nhiệt tình, hơi sợ]

Hai giáo viên phụ trách đón học sinh của trường mẫu giáo đều hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên họ thấy Nhu Nhu được bế đến trường.

Cô giáo mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, trông vô cùng dễ thương, cô có một gương mặt chắc chắn sẽ khiến các bạn nhỏ yêu thích, cô bước tới chào đón: "Hôm nay Nhu Nhu cao quá!"

Cô quay sang Lâm Văn Yến nói: "Chào cậu, mấy hôm nay đều là cậu đưa đón Nhu Nhu sao?"

"Vâng, tôi họ Lâm." Lâm Văn Yến tự giới thiệu, trong lòng tiếc nuối, giá như đây là thế giới khác, chắc chắn đã có người xúm lại xin chữ ký rồi!

Nguyên chủ, rốt cuộc ngươi đã sống thế nào vậy!

"Để tôi bế bé." Cô giáo đưa tay ra định bế Nhu Nhu.

Nhu Nhu rốt cuộc cũng chịu hạ hai cánh tay đang khoa trương giơ lên xuống, dùng ngón tay nhỏ chọc chọc vào người Lâm Văn Yến, ý bảo mình có thể tự đi.

Lâm Văn Yến liền đưa cặp cho cô giáo trước.

Cậu cúi người đặt Nhu Nhu xuống đất, chỉnh lại đồng phục cho nó, nháy mắt nói: "Vậy em vào lớp đi. Chiều tan học anh sẽ đến đón em."

Nhu Nhu khẽ gật đầu.

Ngay khoảnh khắc Lâm Văn Yến định giơ tay lên, muốn thực hiện một "cuộc tấn công chớp nhoáng", thì đứa nhỏ trước mặt đột nhiên chạy vụt ra sau chân cô giáo.

Lâm Văn Yến: ... Tốt lắm, bị đoán trước rồi! Bị một đứa trẻ 3 tuổi đoán trước rồi!

[Ôi chao! Lần thứ hai: Nhu Nhu của chúng ta thắng rồi!]

[Thằng bé lanh lợi thật, chắc là đã âm thầm quan sát Lâm Văn Yến suốt dọc đường rồi]

[Xem ra Lâm Văn Yến vẫn cần phải bỏ thêm chút công sức mới có thể chinh phục được Nhu Bảo của chúng ta]

Nhu Nhu cũng không hề đắc ý nhìn cậu.

Cậu bé đưa tay ra kéo kéo quai cặp.

Cô giáo giúp nó đeo cặp lên, vừa làm vừa giải thích với thái độ thân thiện và kiên nhẫn: "Lâm tiên sinh này, bình thường ở trường Nhu Nhu không thích người khác động vào người đâu ạ."

Lâm Văn Yến tỏ vẻ đã hiểu: "Vâng, ở trường tôi sẽ không động vào nó."

Cô giáo: ...? Hình như ý cô không phải vậy.

Tuy nhiên, Lâm tiên sinh này trông có vẻ trẻ trung, lại đẹp trai, Nhu Nhu cũng chịu để cậu bế vào, chắc chắn là khá quen thuộc rồi.

Cô mỉm cười nói: "Vậy chúng ta kết bạn Wechat nhé, trong thời gian này mọi chuyện của Nhu Nhu ở trường tôi sẽ cập nhật cho cậu."

"Khoan đã—"

Đến lượt Lâm Văn Yến hoảng hốt, "Ý cô là, tôi phải vào cái gọi là, Nhóm! Phụ! Huynh!?"

Giọng điệu rất rõ ràng: "Người bị vỡ vụn."

Nhu Nhu bỗng ngước lên nhìn cậu.

Mái tóc màu vàng nhạt bay trong gió sớm, như những mầm non nhỏ đang lay động, đôi mắt màu nâu vàng ánh lên vẻ nghiêm túc.

Hai tay nắm chặt quai cặp, trông như hai chiếc bánh bao nhỏ đang phồng lên.

Cũng rất giống hai nắm đấm nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến "đấm" Lâm Văn Yến một trận.

Đến lượt cô giáo ngạc nhiên: "Người nhà của Nhu Nhu không nói với cậu sao? Họ nói với chúng tôi như vậy."

"À, đúng rồi." Lâm Văn Yến chợt nhớ ra, liền lấy điện thoại, "Kết bạn Wechat đi."

[Hôm qua còn nói, nếu con học không tốt thì trả lại cho phụ huynh, hôm nay chắc sốc lắm đây]

[Tối nay không chừng còn có nhiệm vụ kèm con làm bài tập?]

[Còn thú vị hơn bất kỳ trò chơi nào trong chương trình thiếu nhi, rất đáng mong đợi]

[Đúng rồi, ai bảo ngôi sao nhỏ Lâm dám bẹo má Nhu Nhu. Đáng đời!]

Lâm Văn Yến kết bạn Wechat với cô giáo, cúi người vẫy tay chào Nhu Nhu: "Đi đi, tận hưởng thời gian tươi đẹp ở trường mẫu giáo nhé!"

Đôi mắt to tròn của Nhu Nhu nhìn cậu, chớp chớp vài cái, không hiểu cậu đang nói gì.

Sau đó, nó bị cô giáo đẩy nhẹ vào trong.