Chương 2

Trước kia, con trai họ còn nhỏ tuổi, từ trước đến nay chưa từng ngồi xe bao giờ, lần này lại để bé ngồi tàu hỏa đường dài suốt hai ngày. Ngày đầu tiên, bé chẳng thể nào ngủ được, nhưng trước lúc xuống tàu bé thực sự quá buồn ngủ, thế rồi mới nằm trên giường ngủ một chút.

Lúc xuống tàu, họ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của bé con kia, hơn nữa nhà ga lúc này quả thực tương đối hỗn loạn, Thu Thu nhà bọn họ còn nhỏ tuổi, ngoại hình lại đẹp như vậy, nói không chừng họ vừa rời mắt một cái rồi để cho tên bắt cóc nào nhìn thấy, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Có lẽ cứ dùng chăn quấn lại rồi buộc vào người mang theo như này là an toàn nhất.

Vừa có thể để bé con tiếp tục ngủ, bọn họ cũng yên tâm.

Ra khỏi nhà ga, bên ngoài nhà ga đã có người giơ biển đón người. Đó là hai thiếu niên thoạt nhìn mới hơn mười mấy tuổi, tuổi tác không lớn lắm, nhưng hành động tiện tay nhận lấy túi hành lý từ trong tay Trần Mạnh lại rất chín chắn.

"Chú, cô, bọn cháu là bạn của A Trạch, cháu tên là Tất Phùng, cậu ấy tên Thẩm Trạm, là A Trạch nhờ bọn cháu đến đón tiếp thu xếp cho hai người ở thành phố C." Thiếu niên đầu húi cua trong số hai người vừa nhận lấy túi hành lý vừa tự giới thiệu.

Đường Chí Dũng cũng không tỏ thái độ ngạo mạn chỉ vì trước mặt là hai thiếu niên nhỏ tuổi, gật đầu bắt tay với hai người: "Chú có nghe A Trạch nhắc tới các cháu, làm phiền các cháu rồi."

Đường Chí Dũng từng nghe con trai cả nhắc qua trong điện thoại, hai thiếu niên này đều sinh ra và lớn lên ở thành phố C, khắp đông tây nam bắc ở thành phố C có bao nhiêu con hẻm nổi tiếng đoán chừng bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay.

Cả nhà họ mới đến đây, còn mang theo con trai nhỏ mới hơn hai tuổi, nếu không có người quen ở thành phố C hướng dẫn chỉ đường thì việc muốn ổn định cuộc sống sẽ rất khó khăn.

Trước đây, anh ấy và vợ đều là công nhân trong nhà xưởng, từ khi con trai nhỏ Đường Thu sinh ra đến nay gần như đều do con trai cả Đường Trạch nuôi nấng, hai vợ chồng bọn họ cảm thấy cưng chiều con trai nhỏ đã đủ rồi, nhưng con trai cả thì vẫn thấy chưa đủ.

Người lớn bọn họ lăn lộn bươn chải thì không sao, nhưng con trai nhỏ mới lớn như vậy lại không chịu nổi cực khổ, ngộ nhỡ bé chịu khổ rồi bị bệnh, con trai cả vất vả lắm mới nghe lời khuyên quay về chỗ ba mẹ ruột đoán chừng lại muốn khăn gói trở về một lần nữa.

"Chú đừng nói mấy lời khách sáo như vậy, nếu A Trạch biết chúng cháu không thu xếp ổn thỏa cho mọi người thì khi quay về chắc chắn sẽ tìm chúng cháu đánh một trận. Cũng là do hôm nay bên nhà họ Tần kia cần A Trạch lo liệu cho bữa tiệc gì đó, A Trạch nghe lời chú khuyên, không được phép kí©h thí©ɧ thần kinh mỏng manh của già trẻ nhà họ Tần, nếu không chắc chắn cậu ấy sẽ trèo tường ra đón người bằng được…"