Chương 27

"Tiểu Tuân, con có chắc mình đã giao hẹn xong thời gian với đứa trẻ kia không?" Phó Dịch cúi đầu hỏi con trai.

Ba Phó còn trẻ, sức lực cường tráng trái lại không cảm thấy quá lạnh, chỉ là con trai anh ấy còn nhỏ tuổi.

Phó Tuân ngẩn ra, cụp mắt không nói.

Phó Dịch hiểu ra: Rõ ràng là chưa giao hẹn xong.

Lại một lát sau, chỉ thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đi ra từ trong ngõ nhỏ.

Ánh mắt Phó Tuân khẽ động.

Rốt cuộc Phó Dịch cũng nhạy bén nắm bắt được sự thay đổi trong ánh mắt con trai, lại nhìn Đường Chí Dũng vội vàng rời đi, dường như có chút đăm chiêu.

"Tiểu Tuân, có lẽ ba đã biết bạn nhỏ kia của con đang ở đâu rồi."

Cái ngõ nhỏ mà Đường Chí Dũng kia cũng không sâu, nhìn bên trong là một cánh cửa, bên trong cánh cửa chính là khu vực trực thuộc viện.

Vì thế, đến khi Đường Thu được mẹ bế từ trong chăn ra vào buổi sáng, rửa mặt sạch sẽ xong, lúc muốn ra ngoài nhìn một chút, vừa mở cửa đã nhìn thấy Phó Tuân đi tới từ trong gian phòng nằm chéo đối diện trước mặt.

Bé con sửng sốt, trong cái đầu nho nhỏ không kiềm được mà nghĩ ngợi, là do bé vẫn chưa tỉnh ngủ sao?

Anh trai hạt dẻ chạy vào trong mơ tìm bé chơi là vì trước lúc đi ngủ buổi tối bé nghĩ tới chuyện của anh trai hạt dẻ, muốn tìm anh trai chơi cùng sao?

Nghĩ đến đây, cậu bé lại nhìn trái nhìn phải khắp nơi, cuối cùng nhìn lên bầu trời, nhưng điều khiến bé thất vọng chính là trên trời không có kẹo và chocolate rơi xuống lộp bộp, cũng không có hộp sữa bột thơm ngon.

Đối với Phó Dịch mà nói, nhà họ Phó không thiếu chút tiền này. Chỉ cần có thể khiến cho tình hình của Tiểu Tuân chuyển biến tốt đẹp, dù anh ấy có phải tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không sao.

Vậy nên, sau khi anh ấy ý thức được dường như Tiểu Tuân đối xử có phần đặc biệt với đứa trẻ mà bọn họ mới gặp mặt một lần trong lời nói của ba, anh ấy dứt khoát tìm một căn phòng ở góc chéo đối diện với căn phòng của nhà họ Đường, sau đó bàn bạc với chủ nhà, quyết định mua lại.

Dù sao giá nhà hiện giờ ở thành phố C vẫn tăng lên hàng năm, một căn này của Tiểu Tuân cũng không đáng là bao, coi như là đầu tư vốn đi.

Những cái này cũng không tính là gì, thực ra điều Phó Dịch để tâm nhất vẫn là vấn đề an toàn của con trai. Dù sao vụ bắt cóc thảm khốc lần trước mới xảy ra cách đây hơn một năm. Nhưng từ trước tới nay chỉ có làm kẻ trộm nghìn ngày, sao có thể phòng cướp cả nghìn ngày được? Khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy dấu hiệu muốn giao tiếp một chút với bên ngoài của Tiểu Tuân, cho dù là anh ấy hay ông bà Phó thì hai vị trưởng bối đều hi vọng cậu có thể phát triển theo chiều hướng tốt lên, bất kể phải cố gắng hay trả giá thế nào đi chăng nữa.

Cũng may, hơn một năm nay anh ấy dốc sức truy đuổi cũng có ý định gϊếŧ gà dọa khỉ. Hơn nữa, bên cạnh Tiểu Tuân cũng luôn có người bảo vệ, trái lại không nhất thiết phải vì mắc nghẹn mà bỏ ăn, thậm chí từ bỏ cả việc ra ngoài gặp gỡ người khác theo cách bình thường.