Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Thân Ái

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ ba tuần cuối cùng của tháng chín, Bắc Kinh đổ một trận mưa.

Đậu Tranh từ ngân hàng đi ra, một tay che dù, một tay cầm phong bì.

Trong tài khoản của Đậu Tranh chỉ còn số tiền, hôm nay đều rút sạch ra. Mặc dù còn một thời gian nữa mới phát lương, bất quá Đậu Tranh không lo chuyện về sau.

Bởi vì y muốn mua cho Cố Khái Đường một ít đồ.

Đậu Tranh ở cửa hàng gần đó đã chọn một món quà hợp ý nhất, tốt cuộc hôm nay quyết định mua. Mua xong, y cần quà đi đón Tiễu Dã.

Đậu Tranh bình thường năm giờ tan tầm, nhà trẻ của Tiễu Dã bốn giờ đã tan lớp, bởi vậy Tiễu Dã bình thường đều là em bé cuối cùng được đón về. Ngày hôm nay cũng vậy, Đậu Tranh đi tới cửa lớp thì Tiễu Dã cơ hồ nhảy cẫng lên chạy đến, hô to: "Ba ba."

Đậu Tranh thuận thế ôm lấy Tiễu Dã, bé con tò mò nhìn đồ trên tay y, hỏi: "Ba ba cầm gì vậy?"

"Là..." Đậu Tranh tới bên tai Tiễu Dã, nhẹ giọng nói, "Là quà tặng cho thúc phụ."

"Là giày sao?" Tiễu Dã nhìn hình dạng đoán.

"Đúng." Đậu Tranh hôn nhẹ gò má Tiễu Dã, "Bà nội mua cho con nhiều giày như vậy, chúng ta cũng tặng thúc phụ một đôi, có được không?"

"Được." Tiễu Dã hỏi, "Hôm nay là sinh nhật của thúc phụ sao?"

"Cũng không phải," Đậu Tranh suy nghĩ một chút, nói "Ba ba có lời muốn nói với thúc phụ. Tối nay con đi ngủ sớm một chút nhé."

Tiễu Dã gật đầu, cũng không có hỏi Đậu Tranh muốn nói cái gì.

Ăn xong cơm tối, Đậu Tranh tắm cho Tiễu Dã, sau đó đi vào phòng ngủ.

Bởi vì bây giờ mới hơn bảy giờ, còn rất sớm, Cố Khái Đường ngồi ở trước bàn, xem tài liệu pháp luật, nghe được âm thanh đóng cửa của Đậu Tranh, hắn hỏi: "Thế nào lại ngủ sớm như vậy, Tiễu Dã thân thể khó chịu?"

Đậu Tranh lắc đầu, nói: "Hải Đường, tôi có đồ muốn tặng cho cậu."

Cố Khái Đường ngẩn ra, hắn buông ra con chuột, lấy mắt kiếng xuống, quay đầu nhìn Đậu Tranh.

Đậu Tranh đi vào phòng của hắn, thoải mái đem đồ đưa ch Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường vội vàng nói: "Cảm ơn."

Hắn mở ra nhìn, phát hiện bên trong là một đôi giày thể thao nam.

Ở tuổi của Cố Khái Đường đều không nên mang giày thể thao thế này. Nhưng hắn bây giờ còn đi học, mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi, mang loại giày này cũng không ai nói gì. Cố Khái Đường cầm giày lên nhìn kỹ một chút, nói: "Tôi rất thích."

Giá gắn trên giày rất đắt, Cố Khái Đường vừa xem vừa suy nghĩ làm cách nào đem tiền trả lại cho Đậu Tranh.

Đậu Tranh ngồi bên giường Cố Khái Đường, nói: "Thích là tốt rồi. Hải Đường, cậu qua đây."

Nói xong Đậu Tranh vỗ vỗ vị trí bên giường.

Cố Khái Đường để giày qua một bên, nghe lời đi tới ngồi chỗ đó.

Đậu Tranh đột nhiên có chút khẩn trương, y hít sâu một hơi, nói: "... Tôi thích cậu."

"...?"

"..."

"..."

Bởi vì quá mực đột ngột, Cố Khái Đường còn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi, hoặc là đầu óc có vấn đề, cho nên hắn mới có ảo giác. Cố Khái Đường nghiêng đầu qua chỗ khác, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, Cố Khái Đường mới hỏi: "... Cậu nói cái gì?"

Cái phản ứng kiểu này so với lời của tên què nói hoàn toàn không giống, Đậu Tranh nghe tên què nói thì nghĩ thật dễ dàng, nhưng đến phiên mình thì... ngực Đậu Tranh thắc lại. Y há miệng ra, nói; "Tôi thích cậu."

"..." Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, vỗ vỗ phía sau lưng Đậu Tranh, vừa muốn nói đã bị Đậu Tranh ngắt lời.

Đậu Tranh nói: "Tôi tới Bắc Kinh là vì tìm cậu. Trước mắt đã sắp một tháng... cậu cũng biết mà, chính là như vậy."

Cố Khái Đường nghĩ thầm, tôi thì biết cái gì?

Nhưng loại tình huống này, phải hỏi thật khéo léo.

Đậu Tranh thở phào nhẹ nhõm, y chậm rãi dựa trên vai Cố Khái Đường, nở nụ cười, dùng một loại âm thanh tràn ngập nhu tình hỏi: "Cậu đã sớm biết phải không?"

Thân thể Cố Khái Đường có chút cứng ngắt, hắn đột nhiên đứng dậy, đóng cửa phòng lại.

Đậu Tranh sửng sốt. Trong nháy mắt Cố Khái Đường đứng lên, y mất đi chống đỡ điểm, thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Đóng cửa lại, sắc mặt của Cố Khái Đường liền thay đổi.

Bởi vì sắc mặt hắn quá xấu, Đậu Tranh cũng ngưng trọng.

Cố Khái Đường chậm rãi mở miệng, hỏi: "Tôi có hiểu sai cái gì không."

Đậu Tranh không nói lời nào.

Trong phòng an tĩnh không một tiếng động.

Cố Khái Đường nói: "Tôi có thể coi như đêm nay không có chuyện gì xảy ra. Khuya lắm rồi, cậu ra ngoài đi."

Rõ ràng mới bảy giờ, làm sao có thể khuya? Đậu Tranh tức giận từ trên giường đứng lên, nói: "Vì sao lại coi như không có chuyện gì? Cậu cũng nói với Sở Vi như thế nào?"

Nghe Đậu Tranh nhắc tới Sở Vi, Cố Khái Đường nhịn không được nói: "Sao lại như nhau? Cậu là cậu của tôi!"

Gân xanh bên cạnh huyệt thái dương của Cố Khái Đường đều lộ ra, hắn nghĩ Đậu Tranh đơn thuần là cố tình gây sự.

Đậu Tranh nói: "Cậu cái gì mà cậu, tôi không phải!"

Cố Khái Đường xoa xoa cái trán, dừng một chút, nói: "Cậu sao lại đột nhiên như thế..."

"Đột nhiên gì? Tôi quen cậu thời gian còn lâu hơn Sở Vi, tôi là đột nhiên thì Sở Vi là cái gì?"

Cố Khái Đường không dám tin tưởng: "Tôi không tin. Cậu, cậu là đang giỡn sao? Kỳ thực cậu..."

Cố Khái Đường còn chưa nói hết, Đậu Tranh đột nhiên hung hắn nắm cổ áo Cố Khái Đường, đẩy hắn vô tường, cắn môi dưỡi của hắn.

"...!"

Cố Khái Đường lui vế phía sau, sửng sốt. Ngoại trừ khϊếp sợ, không biết tại sao hắn đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác kia làm Cố Khái Đường run rẩy một hồi, tựa hồ muốn nghĩ rốt cuộc là cái gì, nhưng phản ứng kịp, hắn hung hăn đẩy Đậu Tranh, khiến y lùi về sau hai bước.

Môi Cố Khái Đường bị y cắn đổ máu, hắn dùng mu ban tay lau một cái, nhìn thấy một vết đỏ.

Đậu Tranh cả giận nói: "Cậu còn nghĩ tôi đùa giỡn sao?"

Cố Khái Đường tức giận đến cả người run rẩy.

"Cậu chính là bệnh thần kinh."

Đậu Tranh đỏ mắt, đóng cửa cái rầm, lúc ra khỏi nhà phát ra tạp âm đinh tai nhức óc.

Cố Khái Đường đứng tại chỗ im lặng một hồi, tự mình bình tĩnh lại, đi tới nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa vết thương trên mặt.

Hắn đưa tay vào bồn rửa, khom người xuống nghĩ về sau làm sao có thể ở cùng Đậu Tranh.

Được người khác yêu thích đúng là chuyện khiến người ta vui vẻ. Giống như với Sở Vi, tuy rằng Cố Khái Đường không có cảm giác với cô, nhưng vẫn giống như đối đãi với em gái, bảo vệ lòng tự trọng của cô.

Nhưng nếu là Đậu Tranh, Cố Khái Đường cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cố Khái Đường nhéo nhéo cái trán, cảm thấy một tia khác thường. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy tiểu dã mặc quần áo ngủ, nhìn quanh.

"..." Cố Khái Đường đóng vòi nước lại, đứng thẳng lên, trầm mặc.

Tiễu Dã mở miệng hỏi: "Thúc phụ, ba ba đâu rồi?"

"..." Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Y ra ngoài."

"Con cũng muốn đi." Tiễu Dã không nhịn được khóc lên, "Hai người đang cãi nhau sao? Con muốn tìm ba ba..."

Cố Khái Đường chân tay luống cuống đứng một hồi, đi tới cửa dắt tay Tiễu Dã, ôm bé vào phòng ngủ, an ủi: "Ba ba sẽ về ngay. Con ngủ trước đi."

Tiễu Dã khóc nước mắt nước mũi đều chảy ra, Cố Khái Đường không thể làm gì khác là dùng khăn tay, ngồi bên giường lau mặt cho bé.

"Hai người vì sao lại cãi nhau?" Tiễu Dã thút thít nói, "Ba ba có chuyện muốn nói với thúc phụ, bảo con đi ngủ sớm. Ba không cần con nữa sao?"

Cố Khái Đường nhìn Tiễu Dã đứng ở giữa hai chân mình, nói: "Không có. Ba ba sẽ trở về ngay, con không cần lo lắng."

Nhưng mà Cố Khái Đường cũng không biết có phải như thế hay không, hành động và ý nghĩ của Đậu Tranh hắn đều không thể đoán trước. Người này rốt cuộc là nghĩ thế nào mới có thể nói rằng "Có chuyện cùng Cố Khái Đường nói"?

Cố Khái Đường thở dài nhẹ đến không nghe được, hắn ngồi bên giường một tiếng đồng hồ, chờ Tiễu Dã ngủ xong mới trở về phòng mình.

Hiện tại đã hơn chín giờ tối, Cố Khái Đường không biết Đậu Tranh đi nơi nào. Hắn mở sổ ra, bên ngoài là tiếng mưa rơi lộp độp. Mặc dù có chút lo lắng nhưng lại nghĩ, Đậu Tranh là người trưởng thành, vô luận đi đâu đều là tự do của y, nhưng phải tự chịu trách nhiệm.

Cố Khái Đường mở máy tính, bắt đầu làm PPT, nhưng mà làm một giờ, hắn cũng chỉ gõ được vài chữ, căn bản không thể bình tâm.

Cố Khái Đường nhìn máy tính, ngẩn người. Ý nghĩ của hắn đều bị tiếng mưa bên ngoài hấp dẫn.

Mười hai giờ, Đậu Tranh vẫn chưa trở về.

Cố Khái Đường đóng máy vi tính, tắt đèn, nằm ở trên giường.
« Chương TrướcChương Tiếp »