Chương 10: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới

Đôi mắt trợn to, Giản Thu Nhiên muốn bắt lấy anh ấy bảo anh ấy đừng đi, nhưng trên thực tế cậu ngay cả động một ngón tay cũng vô cùng gian nan. Cậu giống như một con rối gỗ bị khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông xoay người đi ngược chiều, nhanh chóng tiến vào địa điểm hỏa hoạn, sau đó...

Oành...

Sau đó, một tiếng nổ lớn đã nghiền nát mọi thứ.

Ánh sáng trắng chói mắt trở thành thứ duy nhất trong mắt Giản Thu Nhiên có thể nhìn thấy, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như cơ thể đã mất đi linh hồn, cổ họng căng thẳng ngay cả khóc lóc cũng không làm được.

Trái tim cực kỳ khó chịu, đau đớn kịch liệt từ tứ chi bách hài hội tụ ở ngực, cảm giác chua xót ngột ngạt, đau đến mức cậu thở không ra hơi, chỉ có thể gắt gao nắm chặt vải vóc trước ngực vô lực ngã trên mặt đất.

Bánh ngọt vỡ nát còn ở bên người, mùi khói nồng đậm hít vào khoang miệng mơ hồ mang theo vài phần tương hoa quả ngọt ngấy. Giản Thu Nhiên miễn cưỡng mở to mắt, ý thức lại dần dần mơ hồ, cuối cùng từ trong ánh lửa liều mạng nhớ kỹ cũng chỉ là giọng nói non nớt của đứa bé hỏi “Sao ba còn chưa ra” cùng với tiếng gào khóc của người phụ nữ.

Bởi vì, không ra được.



Ngón tay như bị đâm kim đột nhiên cử động một chút, tựa như tín hiệu thân thể sắp thức tỉnh, hai tròng mắt nhắm chặt của người thanh niên mở to, ngực phập phồng kịch liệt, thiếu chút nữa bị mùi nước khử trùng làm sặc.

Bác sĩ mặc áo khoác trắng hơi nhướng mày, rút ra một cây bút máy từ trong túi, hỏi: “Hiện tại cảm giác thế nào?”

“Cổ họng đau, ngực đau...” Giản Thu Nhiên ho nhẹ, híp mắt nhìn xung quanh một vòng: “Sao tôi lại ở bệnh viện?””

“Bạn cậu gọi điện thoại, nói cậu bị sốt.” Ngòi bút của bác sĩ ngừng lại, không biểu cảm nói: “Gần đây cậu có kiểm tra sức khỏe không?”

“Kiểm tra rồi, ung thư phổi giai đoạn đầu.” Giản Thu Nhiên ngồi dậy, trong lòng còn đang suy nghĩ cậu thì lấy đâu ra bạn bè.

Bác sĩ nói: “Nếu bây giờ cậu đã biết thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề này. Cơn sốt này của cậu là do viêm phổi tắc nghẽn thùy phổi gây ra khi khối u ung thư phổi trung ương phát triển, nhiệt độ không vượt quá 38 độ và hiện đang được điều trị bằng kháng sinh. Nhưng theo thời gian, nó sẽ không còn dễ dàng như vậy để bước vào giai đoạn hai hoặc ba, thường được gọi là ung thư phổi giai đoạn cuối.”

“Nếu có thể, hy vọng cậu có thể chính thức trị bệnh, mau chóng phẫu thuật.”

Giản Thu Nhiên không từ chối cũng không đáp ứng, chỉ tò mò người tự xưng bạn của cậu là ai.

Bác sĩ dừng một chút, vừa lúc cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài kéo ra, cậu quay đầu nhìn, ý bảo: “Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi, đến rồi.”

Giản Thu Nhiên thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa, sau vài tiếng bước chân, một đôi giày da sáng loáng bước vào phòng trước, người đàn ông mặc chính phục đập vào mắt cậu, nở nụ cười ôn hòa nói: “Giản tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Giản Thu Nhiên: “...”

Này con mẹ nó không phải kẻ đầu sỏ đã hại mình nhớ tới quá khứ rồi gặp ác mộng đến mức phát sốt phải vào bệnh viện sao!!

Giản Thu Nhiên có bình tĩnh hơn nữa cũng không nhịn được nổi giận, chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”

“Đừng kích động.” Marlin trấn an cậu, lại quay đầu nhìn bác sĩ: “Xin lỗi, chúng tôi cần không gian riêng tư.”