Chương 2

Bé vẫn chờ rồi lại chờ, chờ đến giữa trưa cũng không chờ sư phụ và các sư huynh trở về.

Không được ăn sáng nên bụng Đường Đường kêu lên ọc ọc, bé đưa tay lên sờ cái bụng đói meo của mình.

"Nha đầu chết tiệt, sư phụ gọi mày."

Một thanh niên tai to mặt lớn đi tới, giọng điệu cực kỳ không thân thiện.

"Thiện Thủy sư huynh, có việc gì sao?"

Đường Đường cảnh giác nhìn hắn ta.

"Đến đó rồi mày sẽ biết."

Thanh niên chắp tay sau lưng đi ở phía trước.

Đường Đường đứng dậy, dẫn Đại Hắc đuổi theo.

Đường Đường đi vào chính điện, nhìn thấy sư bá mập mạp đứng ở chính giữa, bé tiến lên: "Sư bá, người tìm cháu?"

"Tiểu Đường, có phải mày làm vỡ nó không?" Sư bá liếc bé, chỉ vào một tấm gương bát quái vỡ vụn trên mặt đất.

Đường Đường nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, nói: "Cháu không có, hôm nay cháu chưa từng tới chính điện..."

"Còn dám nói dối!" Sư bá lớn tiếng cắt ngang lời Đường Đường, nổi giận đùng đùng nói: "Ngoài mày, còn ai dám làm vỡ Vân Sơn Bát Quái Kính?"

"Bát Quái Kính này là do sư tổ khai sơn truyền lại, là chí bảo của Vân Sơn Quan chúng ta. Mày làm vỡ Vân Sơn Bát Quái Kính, còn mạnh miệng không thừa nhận?! Thật đúng là trẻ nhỏ không thể dạy!"

Đường Đường nhìn mặt mũi sư bá tràn đầy sự tức giận, định mở miệng giải thích: "Sư bá, cháu không..."

Sư bá: "Câm miệng, loại trẻ con dạy mãi không khôn như mày không thể ở lại Vân Sơn Quan chúng ta, từ hôm nay trở đi mày lập tức cút khỏi Vân Sơn Quan đi!"

Đối mặt với sư bá nổi giận đùng đùng, Đường Đường bị dọa sợ, sư bá bị làm sao vậy? Vì sao lại tức giận như vậy? Bát Quái Kính không phải do bé làm vỡ, lại còn muốn đuổi bé đi...

Nước mắt đảo quanh hốc mắt Đường Đường, bé muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời.

Đại Hắc bên cạnh nổi giận, nó tức giận nói: "Cô không nhìn ra sao? Hắn đang kiếm cớ đuổi cô đi!"

Đường Đường nghe vậy, ngẩn người: "Cái gì?"

Bé quay đầu nhìn về phía sư bá, giọng điệu khó hiểu: "Sư, sư bá, tại sao người lại đuổi cháu đi?"

Bé nghĩ mãi mà không rõ.

"Bởi vì hắn là người xấu chứ còn gì nữa!" Đại Hắc rất tức giận, không ngờ tên kia lại dám bắt nạt con nít ngay dưới mí mắt nó, tìm chết.

Cả người Đại Hắc nổ tung, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn sư bá, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn.

"Con mèo này ồn chết đi được!" Sư bá không thể nghe thấy tiếng Đại Hắc nói chuyện, chỉ cảm thấy con mèo này cứ kêu meo meo rất đáng ghét, hắn đạp cho Đại Hắc một cước, Đại Hắc lập tức bị đạp bay ra ngoài.

Đường Đường giật mình, vội vàng chạy tới ôm lấy Đại Hắc: "Đại Hắc!"

"Khụ, tên mập chết tiệt, chờ khi yêu lực của bổn tọa khôi phục, bổn tọa nhất định phải gϊếŧ chết hắn, đau đau đau." Đại Hắc tức giận mắng người, Đường Đường không cẩn thận đυ.ng phải chỗ nó bị thương, nó lập tức đau đến mức gào to.

"Sư bá, người thật quá đáng, chờ sư phụ trở về, cháu sẽ nói cho sư phụ biết." Khuôn mặt nhỏ tròn tròn mũm mĩm của Đường Đường đỏ bừng vì tức giận.

"Sư bá là người xấu."

"Sư phụ mày? A..." Sư bá cười lạnh một tiếng, nhìn xuống đứa bé và con mèo trước mặt từ trên cao: "Mày còn muốn sư phụ và sư huynh của mày trở về? Tao nói cho mày, mày đừng mơ nữa, tao vừa mới nhận được điện thoại, nói cổ mộ sư phụ và các sư huynh ngươi đi vào đã sụp vào ngày hôm qua rồi."

"Bọn họ chết rồi, vĩnh viễn cũng không về được, Vân Sơn quan hiện tại là của tao, mày cút đi cho tao!"

Vẻ mặt sư bá cực kỳ hung hăng càn quấy, sư đệ hắn đã chết, hiện tại Vân Sơn Quan là của hắn, hắn muốn đuổi con bé khiến người ta chán ghét này đi!

"Sư bá nói bậy, sư phụ và các sư huynh lợi hại như vậy, họ sẽ không chết đâu!" Đường tức giận đến run rẩy, sư bá quả nhiên là một tên xấu xa, sao có thể nguyền rủa sư phụ và các sư huynh chết! Đồ xấu xa!

Sư bá cười cực kỳ kiêu ngạo: "Chết rồi, bọn họ đều chết rồi... A!"

Đường Đường thật sự không nghe sư bá nói sư phụ và các sư huynh đã chết, bé xông lên trước, dùng sức va mạnh vào bụng bự của hắn.