Chương 3

Sư bá cảm thấy bụng đau xót, lùi về sau vài bước, đưa tay muốn bắt lấy Đường Đường: "Con bé chết tiệt... A!"

Đường Đường há miệng cắn mạnh vào tay hắn.

"Nha đầu thối!" Sư bá nắm lấy tóc Đường Đường, dùng sức kéo bé ra.

Đường Đường cảm thấy da đầu của mình rất đau, bé gắt gao cắn tay sư bá không nhả ra, người xấu, phải cắn chết hắn!

Sư bá không kéo được Đường Đường ra, hắn tức giận hô lên với mấy đồ đệ xung quanh: "Còn không qua kéo con nhóc này ra!"

Mấy đồ đệ vội vàng tiến lên, nắm tay nắm chân ý đồ kéo Đường Đường ra.

"Tên chết tiệt, tìm chết đúng không!"

Đại Hắc vừa mới định thần lại thấy thế không chút do dự vung trảo công kích mấy người kia.

Nó để lại mấy cái vuốt mèo trên mặt mấy người kia.

Mấy người bị đau, buông Đường Đường ra, nhào về phía Đại Hắc: "Con mèo chết tiệt này."

"Bắt lấy nó, đêm nay làm thịt thành nồi thịt mèo!"

"Bên kia."

Trong lúc hỗn loạn Đường Đường nghe được đoạn đối thoại của mấy người kia, hàm răng bé chua xót bị sư bá hất văng ra. Bé không ổn định được, lùi về phía sau vài bước đυ.ng vào bàn thờ bày biện đồ cúng.

Sau gáy đau đến ong ong.

Bóng ma bao phủ bé lại, sư bá âm trầm, bàn tay to nắm lấy Đường Đường, định cho bé một bài học: "Con bé chết tiệt, còn dám cắn tao... A!"

Bóng trắng chợt lóe lên, sư bá che mặt mình lùi về phía sau vài bước.

"Đại Hắc!" Đường Đường đỡ lấy Đại Hắc rơi xuống giữa không trung.

Đại Hắc kêu lên với bé: "Chạy mau!"

Đường Đường nhìn mấy tên khốn xung quanh, bé lập tức ôm Đại Hắc chạy ra ngoài.

Có người muốn đuổi theo, nhưng lại có tên chú ý tới ngọn nến trên bàn đã đốt cháy vải mành: "Cháy, dập lửa trước!"

Bé chạy rất nhanh, động tĩnh phía sau dần dần biến mất, Đường Đường chạy xuống chân núi, kiệt sức ngã xuống đất, còn té ngã một cái.

Đại Hắc nhảy lên tảng đá bên cạnh, thở phì phò lớn tiếng mắng: "Chờ lực lượng của bản tọa khôi phục, bản tọa sẽ nuốt hết mấy tên này, khốn kiếp! Tức chết bản tọa!"

Đại Hắc hùng hùng hổ hổ một hồi lâu, không nghe thấy tiếng Đường Đường, vô thức quay đầu: "Đường Đường, chúng ta... Oa, cô làm sao vậy?"

Bé ngồi trên đất cực kỳ chật vật, đầu tóc rối bời, trên gương mặt trắng nõn dính đầy bụi bặm, đạo bào màu lam bẩn thỉu.

Đôi mắt đen láy tràn đầy nước mắt óng ánh, bé nhìn Đại Hắc, "Đại Hắc, làm sao bây giờ? Sư phụ và các sư huynh đều chết rồi, oa!"

Nói xong lời cuối cùng, bé không nhịn được khóc lớn lên.

Đại Hắc lập tức không tức giận nữa: "Không khóc không khóc, sư bá cô là một tên khốn nạn, nói không chừng hắn đang lừa cô."

"Hức, sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh... Ô ô!"

"Đừng khóc, sư phụ và các sư huynh của cô chắc chắn chưa chết!" Đại Hắc lớn tiếng nói.

Tiếng khóc của Đường Đường lập tức ngừng lại, bé dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Đại Hắc: "Thật?"

Đại Hắc: "Đương nhiên, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, sao có thể dễ dàng chết được, nhất là mấy tên sư huynh kia của cô, tục ngữ nói rất đúng, lưu lại tai họa ngàn năm... Đừng khóc đừng khóc."

Đường Đường hít mũi, thút thít giải thích cho mấy sư huynh: "Đại... Đại sư huynh mới không phải tai họa."

Đại Hắc rất bất đắc dĩ, "Đúng đúng đúng, không phải tai họa, cô đừng khóc."

Đường Đường lau nước mắt trên mặt, "Được, tôi không khóc."

Bé nhìn con mèo trắng to bẩn thỉu trước mặt, hỏi: "Sư phụ thật sự chưa chết?"

Đại Hắc lắc lắc cái đuôi: "Hẳn là chưa chết, thực lực của bọn họ rất mạnh."

"Vậy là tốt rồi." Đường Đường nghe sư phụ sư huynh không chết thì cảm thấy yên tâm hơn.

Không lâu sau, tâm tình của bé lại sa sút: "Nhưng mà, bọn họ không chết, tại sao không trở về?"

Đại Hắc: "Cô không nghe sư bá cô nói, địa cung kia đã đổ sụp, đoán chừng là bọn họ bị nhốt bên trong không ra được."

Đường Đường căng thẳng: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu cứ bị vây khốn mãi không ra được thì cũng sẽ chết."

Đường Đường càng nói càng lo lắng: "Chúng ta đi cứu sư phụ sư huynh đi."

Đại Hắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hiện tại Vân Sơn Quan đã bị đám khốn kiếp kia chiếm mất, Đường Đường và nó trở về cũng không có lợi ích gì, chẳng bằng mang theo Đường Đường đi tìm sư phụ sư huynh của bé, để bọn họ trở về thu thập đám khốn kiếp này.