Chương 11

Lâm An còn không biết Tần Thiệu đang tự mình nhìn tới nhìn lui mấy tờ tiền, ghét bỏ mình lần đầu tiên khụ... Chỉ có ít tiền như vậy, cậu móc ra toàn bộ số tiền trên người đặt ở bên cạnh đối phương, cũng không phải như những gì Tần Thiệu nghĩ, là cái gì tiền bán thân, chỉ là chủ động nột tiền phạt cho cảnh sát thôi.

Nhà của Lâm An là một căn nhà gỗ nhỏ theo kiểu phương tây, bình thường không có người ở, sau khi về đến nhà, cậu dùng dấu tay mở cửa, việc đầu tiên cậu làm chính là đỏ mặt chạy ngay vào phòng tắm để thu dọn những gì còn sót lại trong cơ thể của mình.

Quần áo bị ném vào sọt quần áo bẩn, vòi hoa sen vang lên âm thanh xôn xao, nước bắn tung tóe trên sàn nhà, không lâu sau phòng tắm đã tràn ngập trong làn hơi nước trắng xóa.

Lâm An ngồi xổm xuống, lỗ tai đỏ bừng, vươn một tay ra phía sau, cặp mông trắng nõn vẫn còn dấu vết bàn tay bị đàn ông đánh, đến bây giờ vẫn còn đỏ ửng, bờ mông ướŧ áŧ, cậu dùng hai ngón tay thăm dò đút vào, cậu khịt mũi kêu ra một tiếng "ưm", cố nén cảm giác xấu hổ chậm rãi kéo căng lỗ hậu, vách thịt ẩm ướt không ngừng co rút lại, cậu có thể cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuyên qua ruột non ướŧ áŧ, không lâu sau đã xuất hiện một vệt màu trắng đυ.c như sợi bông, tϊиɧ ɖϊ©h͙ men theo những ngón tay của Lâm An chảy xuống sàn nhà rồi bị dòng nước cuốn trôi.

Tiếng nước róc rách trong phòng tắm càng lúc càng mơ hồ, tiếng thở dốc cùng tiếng thút thít trầm thấp bị đè nén đều mang theo tiếng vọng, khiến bầu không khí càng thêm nóng rực.

Khi Lâm An ở trong phòng tắm làm sạch thân thể, điện thoại của cậu có mấy cuộc gọi đến, cậu từ trong phòng tắm đi ra, khập khiễng cầm lấy điện thoại di động, xương cốt cứng đờ nằm ghé vào trên giường mềm mại, một hồi lâu sau mới thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt ngập ngừng mở ra khung trò chuyện với mẹ.

【Mẹ thấy thông báo mở khóa vân tay, bây giờ con mới về nhà?】

【Lâm An, con còn nhỏ náo loạn cái gì.】

Lâm An vừa nhìn đến cái tin nhắn này, một cuộc điện thoại gọi đến, cậu bắt máy: “Mẹ.”

“Con đi tham gia dự tiệc của trường?” Giọng của người phụ nữ bên kia vừa mềm mại vừa êm tai. “An An, không phải mẹ đã nói một thời gian nữa sẽ có cuộc thi vẽ tranh sơn dầu của hội hoạ sĩ tỉnh tổ chức sao? Con không cần lãng phí năng lượng vào một số việc vô ích như vậy.”

Lâm An rũ mắt, không lên tiếng.

Cậu nằm trên giường lắng nghe giọng nói trong điện thoại, không khí đột nhiên trở nên có chút yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng của người phụ nữ đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng nhưng trong đó lại có chút quật cường, người phụ nữ trò chuyện với cậu một lúc, đột nhiên bên đó có tiếng người khác gọi bà, bà lại nhẹ giọng dặn dò Lâm An vài câu.

“Con cũng nên theo kịp lớp học tiếng Pháp của mình. Mẹ đã nhìn qua chương trình học của con. Có một vài lớp học vào thứ ba và thứ năm, đừng quên đến một cơ sở bổ túc.”

“Thi đấu cho tốt, trước tiên cứ như vậy đi, mẹ có việc bận rồi.”

Lâm An:“ Được, con biết rồi, tạm biệt mẹ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm An úp mặt vào cánh tay, hàng mi khẽ cụp xuống mơ hồ che đi đôi mắt đen láy, ngón tay trượt trên điện thoại một lúc lâu, lại mở một khung chat khác gọi vào vài số điện thoại của bạn bè ngày hôm qua để báo bình an, sau đó đặt điện thoại xuống, chùm chăn ngủ.

Dù sao chuyện xảy ra đêm qua đối với một trai thẳng rất ít khi thủ da^ʍ mà nói vẫn là quá mức kí©h thí©ɧ, bất kể là độ ấm của đối phương, hơi thở hổn hển, hôn mυ"ŧ, hay đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ mà nó mang lại, đều hoang đường như một giấc mộng. Cậu mơ mơ màng màng, muốn có một giấc ngủ thật ngon để khuây khỏa một chút cho mớ xương cốt sắp tan thành từng mảnh này.