Chương 123

Chương 123

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Mối lo lắng đặc biệt trong giọng nói của Jeffrey khi anh ấy nói rằng sau này thật đáng sợ. Điều tương tự cũng xảy ra với Simon.

“Tôi nên làm gì nếu chúng ta không bao giờ tìm thấy nó? Cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng vậy.”

“Tôi nên từ chức.”

“Chỉ huy!”

“Tôi đùa thôi.”

Đó là một trò đùa, nhưng anh ta thực sự cảm thấy muốn từ chức. Nó còn khó khăn hơn cả chiến tranh. Đó chính là nỗi sợ hãi không biết khi nào thì ngài sẽ thay đổi.

Người trong dinh thự ghét con cáo nhất có lẽ là Jeffrey. Cách đây không lâu, anh ta nghi ngờ con cáo đã dùng thủ đoạn nào đó. Nhưng dù sao bây giờ cũng tốt. Cho dù nó có chín đuôi hay dùng đủ loại thủ đoạn thì Jeffrey vẫn chân thành hy vọng rằng ngài sẽ tìm thấy con cáo một cách an toàn.

“Tôi hy vọng con cáo sẽ quay trở lại. Không thì những nỗ lực này chẳng phải rất lãng phí sao.”

Simon vẫy bản nhạc có lời bài hát trên đó. Đó là một bài hát thịnh hành nhất ở đế quốc gần đây. Có ít nhất một người đang ngâm nga bài hát này khi ở quảng trường. Giai điệu đơn điệu và có nhiều đoạn lặp đi lặp lại, khiến trẻ em đặc biệt yêu thích.

Wayman, người đã để mắt đế quốc đến mức trở nên hung dữ trong một thời gian, đã thay đổi cách thể hiện sự tức giận đó. Thay vì làm xáo trộn toàn bộ nơi này, anh đã xây dựng nền tảng để con cáo có thể sống một cuộc sống tốt hơn khi trở về.

Wayman là người đầu tiên vạch trần sự tham nhũng của thần điện. Lối sống xa hoa mà các thần quan cấp cao và thần quan dưới quyền duy trì bằng tiền quỹ, cũng như những hành động vi phạm giáo lý mà họ tiếp tục đã bị vạch trần một cách chi tiết. Và khi phản ứng của công chúng ngày càng nóng lên, có tin đồn rằng hành vi thông da^ʍ được ưa chuộng ở thần điện.

Tin đồn đó không phải sự thật, nhưng tin đồn về một việc như vậy được thực hiện trong một ngôi đền linh thiêng lại mang tính khıêυ khí©h đến mức ai cũng phải thốt lên. Không ai lắng nghe phản hồi của điện thờ. Nhờ vậy mà tin đồn lan truyền trong thần điện về lời nguyền của tộc cáo đã lắng xuống. Mọi người không còn tin vào lời nói của các thần quan như trước nữa, và các thần quan đang bận rộn giải quyết tình huống mà họ đang phải đối mặt.

Tiếp theo, Wayman mời tất cả các nhạc công từ đường phố đến các nhạc công hoàng gia đến dinh thự. Và trong số các nội dung trong truyền thuyết, anh chỉ chọn những phần về nội dung có thể chạm đến công chúng và mối quan hệ hữu nghị để biến nó thành một bài hát. Việc tạo ra một cuốn sách cổ tích dành cho trẻ em bằng cách chuyển thể truyền thuyết để đẹp hơn và dễ dàng hơn cũng đã được bắt đầu, và công việc xuất bản đang được tiến hành sôi nổi với mục tiêu phân phối nó vào tháng tới.

Wayman dừng tất cả các công việc khác khi con cáo biến mất. Sự phản đối của các quý tộc ngày càng gia tăng khi họ thậm chí không còn tham dự các cuộc họp hoàng gia mà họ từng tham dự khoảng một tháng một lần. Tuy nhiên, sau khi biết rằng tộc cáo đã phát hiện ra mỏ khoáng sản, những phản đối liên quan đến hành động của Wayman đã lắng xuống. Wayman đã cung cấp một lượng đáng kể quỹ hoạt động và quỹ phát triển của đế quốc. Điều này là do không thể kết thúc việc nói về một công việc kinh doanh kiếm tiền. Thay vì phản đối, các quý tộc bắt đầu nói về việc tộc cáo là một linh vật đã tặng họ một món quà.

Một bên tìm kiếm núi, một bên thay đổi nhận thức về tộc cáo nên tất cả đều bận rộn đến mức tối mắt tối mũi.

“Trời sẽ tối sớm thôi. Simon, kêu các thành viên rút về đi.”

"Vâng, chỉ huy."

Jeffrey ra lệnh rút lui. Mặt trời ở phía bắc rất ngắn và trời nhanh chóng tối dần khi mùa thu đến. Ban đầu, họ vẫn tiến hành tìm kiếm ngay cả khi trời tối. Tuy nhiên, khi ngày càng có nhiều thành viên mất tích và được tìm thấy dưới chân núi vào ngày hôm sau, cuộc tìm kiếm chỉ tiếp tục khi mặt trời lặn.

Thời gian có thể điều tra được núi Herod chỉ trong một ngày không được bao lâu nên Wayman đã rất rầu rĩ.

"Thưa ngài. Hôm nay ngài cũng bỏ bữa ạ?”

Sau khi rút các đoàn kỵ sĩ, Simon mang theo một khay gồm món hầm và thịt nướng đến lều của Wayman.

"Ừ. Tôi không muốn ăn.”

“Nếu cứ tiếp tục bỏ bữa thì ngài sẽ tự làm tổn thương chính mình đó ạ.”

“Đừng bắt tôi phải nói điều đó hai lần.”

Wayman xua tay đi trước khi Simon đến gần. Simon cúi đầu như thể đã đoán trước được điều đó rồi quay lại.

Vào buổi tối, khi cuộc tìm kiếm dừng lại, Wayman ngồi ở chiếc bàn bên ngoài lều và lau chùi nhiều viên đá quý bằng vải mềm. Những viên đá quý đắt tiền không phù hợp với khung cảnh xung quanh lần lượt được đặt trên bàn. Bên cạnh những viên đá quý là các loại trái cây, một chiếc đệm có thêu tên Tia và một cuốn sách mà cậu học đọc. Chiếc bàn dần dần chứa đầy những món đồ khác nhau.

Wayman tỉ mỉ sắp xếp các món đồ như thể chúng được trưng bày trong một cửa hàng sang trọng. Có một số quy tắc cho sự sắp xếp này. Đá quý phải có chất lượng cao nhất và trái cây được thay đổi hàng ngày để giữ cho nó luôn tươi mới. Đèn l*иg được đặt ở hai bên bàn để có thể nhìn thấy ngay cả trong đêm tối. Sau khi nhớ tới tên nhóc uống say rượu nho thì rượu cũng được thêm vào đó.

Cảm giác tuyệt vọng muốn bắt lấy dù chỉ là một cọng rơm đã được thể hiện bằng số lượng đồ vật trên bàn ngày càng tăng.

Đó là một bước đi mạo hiểm vì nó có thể thu hút động vật hoang dã, nhưng Wayman không quan tâm. Trong trường hợp thú rừng xuống núi do bị thu hút bởi mùi ngọt là động vật nhỏ thì ngược lại anh sẽ ném thức ăn cho chúng. Bởi vì nó làm anh nhớ đến hình ảnh con cáo nhỏ đang ôm cái bụng đói.

“…….”

Khi màn đêm tối tăm nặng nề kéo đến, Wayman là người duy nhất ở ngoài lều, ngoại trừ lính canh. Người đàn ông ngồi dưới bầu trời tối tăm trông giống như người đã đặt bẫy đang chờ đợi con mồi. Anh rót cho mình một ly whisky trong khi nhìn vào chiếc bàn được bày biện như một ngôi nhà đồ chơi.

“Có tổn thương nhiều không nhỉ?”

Wayman, đang sưởi ấm bằng một ngụm whisky, xoa cằm. Thô ráp quá. Chính bản thân anh nhìn vào cũng thấy bộ dạng hiện tại của chính mình thật lộn xộn. Khóe mắt sưng húp, khuôn mặt gầy gò, vẻ ngoài gọn gàng ngày nào giờ trông nhếch nhác.

“Chắc là tiếc lắm.”

Wayman lẩm bẩm một cách cay đắng. Tên nhóc đó đã nói thích anh vì anh đẹp trai. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thế nào cũng chỉ thấy đáng sợ. Anh mân mê cái áo trên đầu gối và nghĩ đến việc ngày mai có nên cắt tóc hay không. Đây là cái áo mà anh đã đặt để cho Tia mặc.

Không lâu sau khi Tia biến mất, Wayman dẫn ngựa hướng về dinh thự. Đó là để đi nhặt những thứ mà Tia thích. Lẽ ra anh có thể nhờ ai đó làm việc đó, nhưng Wayman muốn tự mình thu thập để trực tiếp đưa cho cậu. Không ai có thể đến đó nhanh hơn Wayman.

Vào ngày anh đến dinh thự, Wayman gặp một nhân viên cửa hàng quần áo đang mang theo quần áo đến. Đây là bộ quần áo anh đã đặt mua vào ngày cả hai rời dinh thự đến Núi Herod. Anh không thể diễn tả hết sự dễ thương khi thấy Tia mặc chiếc áo khoác màu be và dùng tay xoa vải. Vì vậy Wayman đã đặt hàng tất cả các màu có thể đặt với cùng một thiết kế.

Quản gia Gordon đề nghị anh nên nghỉ ngơi vài ngày, nhưng Wayman đối mặt với số quần áo bị mất chủ nên không thể chịu đựng được nữa. Anh cảm thấy khó có thể đứng trong dinh thự dù chỉ một khoảnh khắc nên đã thu dọn đồ đạc và rời khỏi dinh thự như thể đang bị truy đuổi.

Có rất nhiều thứ Tia thích. Và Wayman bây giờ đã có thể ôm một đống chúng vào vòng tay của mình. Nhưng không có tên nhóc đó. Nó khiến anh phát điên.

“Ha….”

Wayman gõ nhẹ vào quả nho xanh bằng ngón trỏ, thở ra một hơi dâng trào từ trong bụng. Cảm xúc, suy nghĩ, cảm giác, v.v. Tất cả những yếu tố chi phối tâm trí con người đều biến động từng ngày.

Dù nhớ Tia đến mức tim đập thình thịch nhưng có những ngày anh lại rung động vì cảm giác bị phản bội. Anh muốn bịt cái miệng đã thì thầm rằng sẽ không bỏ chạy. Anh muốn trói toàn bộ cổ, cổ tay và mắt cá chân của cậu bằng dây xích.

Những ngày mắt đỏ hoe vì giận dữ, anh đã tự hứa với mình hàng trăm lần rằng chừng nào tìm được thì anh sẽ không bỏ cậu một mình nữa. Lẽ ra anh nên trói Tia lại bất kể cậu có khóc hay không. Nếu lần này tìm được thì có lẽ nên khiến cậu tắt thở rồi nhồi bông, đó cũng là một cách hay. Wayman tự nhủ rằng nếu anh làm được điều đó ngay từ đầu thì anh đã không phải ôm lấy nội tâm đau đớn và cả việc phải thở ra một cách khó khăn rồi.

Tuy nhiên, khi trí tưởng tượng khủng khϊếp lên đến đỉnh điểm, cậu bật ra khỏi đầu anh và vẫy đuôi. Sau đó, cậu nhìn lên với vẻ mặt buồn bã, dựa cơ thể nhỏ bé của mình vào chân Wayman. Sau đó, sự tức giận, quyết tâm và bất kỳ cơn giận nào cũng sụp đổ như bong bóng. Tất cả những gì còn lại là bản thân anh tuyệt vọng, bị đè bẹp dưới những cảm xúc tan vỡ.

“…….”

Hoa dại nở rộ gần nơi cắm trại trải rộng. Vì thế Wayman không thể ngủ được. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, Tia lại xâm chiếm toàn bộ giấc mơ của anh.

Cậu luôn xuất hiện với một bông hoa trên miệng. Và trong giấc mơ, Wayman luôn phớt lờ Tia. Có ngày anh còn giật cả hoa và giẫm nát nó. Sau đó con cáo ngồi xuống khóc cho đến khi mặt sàn khô ráo biến thành hồ nước.

Rõ ràng là anh chưa từng đối xử tàn nhẫn như vậy. Trong mơ, anh lạnh lùng và xấu tính hơn ngoài đời. Vào những ngày Wayman mơ thấy mình dẫm đạp tấm lòng của cậu, cả trái tim anh như tan nát ngay từ khi anh mở mắt. Thứ bị giẫm đạp trong giấc mơ không phải bông hoa mà đã trở thành Wayman. Giống như cánh hoa bị xé nát, trái tim anh cũng bị xâu xé thành từng mảnh.

Nhưng giấc mơ đó vẫn tốt hơn. Có những ngày, những cảnh trong quá khứ chỉ đơn giản được chiếu lại. Tia đi vòng quanh Wayman, nhưng Wayman lạnh lùng đẩy cậu ra. Khi tỉnh dậy sau một giấc mơ, Wayman nhận ra rằng đó không chỉ là một giấc mơ mà là một mảnh vỡ ký ức cách đây không lâu, anh tràn ngập cảm giác tự hủy của bản thân. Cả trái tim anh trĩu nặng như một trái cây khô héo rơi xuống sàn và bị nghiền nát đến mức không thể nhận ra.

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!