Chương 2

“Đây là công ty của ba sao? Lớn quá đi.”

Cô bé đến đúng giờ tan ca trưa, sảnh đầy người qua lại, ai đi qua cô bé cũng liếc nhìn vài cái.

“Bé con đáng yêu quá.”

“Lại thêm một cô bé xinh xắn để lừa tôi có thêm động lực sinh con gái rồi...”

“Làm sao gọi là lừa được, không phải bày ra trước mắt rồi sao, không biết là con nhà ai nhỉ.”

“Muốn nựng cặp má đó quá... đáng yêu thật.”

Cô bé không để ý đến những lời bàn tán mà đi thẳng đến quầy tiếp tân ở giữa sảnh.

Cô nhân viên tiếp tân như đã đợi từ lâu, thấy cô bé bước tới, vội vàng chạy lại: “Bé con, em đến đây làm gì thế? Ba mẹ em đâu?”

“Chị đẹp quá.”

Ra ngoài phải nói ngọt, biết nịnh người ta, đây là nguyên tắc kết bạn của cô bé ở trường mẫu giáo.

Cô nhân viên tiếp tân ngạc nhiên, không nhịn được véo nhẹ má cô bé: “Bé khéo nói quá, nói chị nghe, em đến đây làm gì?”

“Tìm ba em ạ.”

“Tìm ba? Ba em làm ở đây à? Nói chị nghe ba em tên gì, chị tra xem ba em ở bộ phận nào rồi dẫn em lên.”

Cô nhân viên tiếp tân bế cô bé đến bên máy tính, mở hệ thống nội bộ của công ty, nhấp vào tìm kiếm.

“Ba em tên Nam Bắc ạ.”

“Tên Nam Bắc à, để chị xem...”

Cái tên vừa nhập vào máy, tay cô nhân viên tiếp tân chững lại, cái tên này không cần tra, Nam Bắc chính là tổng giám đốc công ty mà.

“Nam Bắc? Em chắc chắn là ba em tên Nam Bắc chứ?”

Cô nhân viên tiếp tân hỏi lại, Nam Bắc là tổng giám đốc công ty, vừa đẹp trai vừa giàu có, gần như tất cả phụ nữ chưa chồng trong công ty đều xem Nam Bắc là đối tượng kết hôn lý tưởng.

Nhưng Nam Bắc chưa từng dính tin đồn, đừng nói có con, vậy mà bây giờ lại có một cô bé xinh xắn tự xưng là con gái của anh.

“Đúng rồi, tên là Nam Bắc, em có ảnh của ba nữa mà.”

Nói rồi, cô bé lục lọi trong cặp một lúc, mới lôi ra một tờ giấy nhăn nheo.

Cảnh tượng này khiến khuôn mặt xinh xắn của cô bé nhăn lại, mở tờ giấy ra, còn lẩm bẩm: “Ba trong hình trông xấu quá...”

“Bé con... bức ảnh này cắt ra từ tạp chí à?”

“Chị biết sao, đây là em cắt trộm đấy.”

Khóe miệng cô nhân viên tiếp tân giật giật, chuyện này chắc là bà mẹ đơn thân nào đó đùa với cô bé, nói rằng Nam Bắc là ba nó, đứa trẻ ngây thơ lập tức tin ngay.

Lời nói của cô bé khiến cô nhân viên lễ tân chuyên nghiệp nhất thời không biết phải trả lời thế nào, làm cô lúng túng trong chốc lát.

Cô đành phải đổi câu hỏi.

“Bé ơi, chị hỏi em này, tên của em là gì?”

Cô bé ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời: “Nam Sanh ạ!”

Cô lễ tân hơi sửng sốt, làm mẹ thế này cũng thật là quá đáng, còn cho con gái mang họ Nam luôn mới hay chứ!

Thật sự là muốn tổng giám đốc vô duyên vô cớ phải chịu trách nhiệm sao.

“Vậy Nam Sanh à...”

“Chị có thể gọi em là Mộc Bảo, bình thường mẹ em cũng gọi em như vậy đó ạ.”

“Được rồi, Mộc Bảo, chị hỏi em nhé, mẹ em có biết em đến đây không? Còn ông bà ở nhà thì sao?”

Nam Sanh lắc đầu: “Mẹ em đi làm rồi, ngày nào mẹ cũng về nhà rất muộn...”

Nói đến đây, Nam Sanh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nhà chỉ có em và mẹ thôi ạ.”

Tình huống này? Cô bé này tự mình chạy ra ngoài sao? Con bé nhỏ như vậy mà mẹ lại dám để con một mình ở nhà sao?

Thật là vô trách nhiệm!

Đang lúc cô đang suy nghĩ cách xử lý thì...

“Chuyện của đứa trẻ này là thế nào? Bảo cô đi làm, không phải bảo cô trông trẻ!”

Một giọng nói lạnh lùng từ xa vọng tới.

“Nam tổng...”

Cô lễ tân vội vàng đặt Nam Sanh xuống đất, đứng dậy, hơi cúi đầu chào anh ấy.

Người đến mặc một bộ vest, hàng mi dày và dài, đôi mắt sáng rõ trên khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú, lẽ ra phải làm người ta cảm thấy gần gũi, nhưng lại mang một vẻ nghiêm nghị khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Anh ấy tên là Nam Hữu, tổng giám đốc của Nam thị, em trai của Nam Bắc.

“Tôi hỏi cô, cô bé này là sao đây?”

Cô lễ tân hoảng hốt, đứng thẳng người, từng chữ từng chữ trả lời, sợ mình trả lời không tốt sẽ bị mắng một trận: “Nam tổng, đứa trẻ này nói là đến tìm ba của em ấy.”

“Tìm ba? Ba của nó ở bộ phận nào? Tên gì?”

“Ờm...”

Cô lễ tân còn chưa kịp trả lời, Nam Sanh đã nhanh nhảu nói: “Chú ơi, ba con tên là Nam Bắc, chú biết ông ấy không ạ?”

“Nam Bắc?!”

Nghe đến cái tên này, dù Nam Hữu có bình tĩnh đến đâu cũng không giấu được vẻ kinh ngạc: “Không thể nào!!”

Nam Hữu lớn tiếng đến mức làm Nam Sanh sợ hãi, núp sau lưng cô lễ tân.

“Anh hai, sao anh không dịu dàng một chút? Từ xa đã nghe thấy tiếng anh rồi, anh xem làm cô bé sợ rồi kìa.”

Lúc này, từ phía sau Nam Hữu vang lên một giọng nói đầy tiếng cười đùa.

“Sao em lại đến đây? Trường không có tiết học à?”