Chương 25

Những lời này khiến Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn hoang mang: “Anh Nam, em không để ý đâu, em có thể làm mẹ kế tốt mà.”

“Không, cô Liễu, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, Mộc Bảo không cần mẹ kế, con bé có mẹ ruột của mình mà.”

“Nếu trước đây những tin tức bên ngoài khiến cô hiểu lầm, tôi xin lỗi...”

Dù hiện tại Thiên Trì vẫn là đối tượng bị nhà họ Nam bài xích, nhưng Nam Sênh không phải, cô bé là bảo bối của mọi người, nên Nam Bắc không có ý định cũng không thể lựa chọn đối tượng mới lúc này.

Những lời này khiến Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn sững sờ.

Điều này có nghĩa là gì?

Mình bị từ chối thẳng thừng sao?

Bây giờ đầu óc cô ta hoàn toàn rối bời, nhưng cô ta biết tất cả đều do cô bé trong lòng Nam Bắc gây ra, cùng với người mẹ không biết xấu hổ của nó.

“Hóa ra là vậy, thế Phỉ Phỉ chúc mừng anh Nam có một cô con gái dễ thương và xinh đẹp như vậy nhé.”

Lời này khiến Nam Bắc có chút ngạc nhiên, anh nghĩ rằng Liễu Phỉ Phỉ sẽ gây rắc rối, không ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy.

“Cảm ơn cô Liễu, đi thôi, Mộc Bảo, ba đưa con đi ăn.”

Nhìn bóng lưng Nam Bắc rời đi, Liễu Phỉ Phỉ nắm chặt tay, móng tay mới làm cắm sâu vào lòng bàn tay.

Biểu cảm trên khuôn mặt đã trở nên u ám, một ý nghĩ độc ác nảy sinh trong đầu.

“Đồ tiện nhân, tưởng dễ cướp người đàn ông của Liễu Phỉ Phỉ này lắm sao?”

Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc, rồi gửi vài tin nhắn, sau đó đeo túi, đi ra cửa, chuẩn bị đi mua sắm một trận lớn.

Vừa để phát tiết sự khó chịu trong lòng vừa như đang làm một lễ ăn mừng trước.

***

“Ba ơi, con muốn ăn kem.”

“Ba ơi, con muốn ăn bánh kem dâu.”

...

Trong trung tâm thương mại, Nam Bắc tay xách nách mang các loại đồ ăn vặt, hễ Nam Sênh muốn ăn gì, anh chỉ việc trả tiền, như câu nói, con gái phải được nuôi dưỡng trong giàu sang, con gái của Nam Bắc phải có được mọi thứ.

Đến khi đưa con gái về nhà Thiên Trì, suýt chút nữa bị cô làm tức đến lệch miệng.

Nhìn một đống quần áo trên ghế sofa, một bàn đầy đồ ăn vặt.

Cô cắn răng nhìn Nam Bắc đang cười: “Đây là cách anh chăm con à?”

Nhưng hai cha con hoàn toàn không chú ý đến Thiên Trì đang bốc hỏa.

“Ba ơi, ba cũng ăn một miếng đi, món này ngon lắm.”

“Được thôi, măm măm... ngon thật đó.”

“Nam Sênh, Nam Bắc!!!!”

Thiên Trì hét lên một tiếng.

Lúc này mới ngồi thẳng lưng, hai tay đặt sau lưng, còn Nam Bắc thì sợ đến mức làm rơi bánh kem xuống đất.

“Trễ rồi, anh về đi. Tôi nói cho anh biết, nếu sau này còn nuông chiều con bé như vậy, coi chừng tôi không cho anh đến đón con nữa đâu.”

Thiên Trì chỉ muốn anh rời khỏi nhà càng nhanh càng tốt, bây giờ mỗi giây nhìn anh đều khó chịu, trước đây sao mình có thể yêu anh đến mức chết đi sống lại được chứ.

Khi Nam Bắc chưa kịp phản ứng, đã bị Thiên Trì đẩy ra ngoài cửa.

“Mộc Bảo, ba về nhé cục cưng.”

Nam Bắc đứng ở cửa gọi lớn một tiếng, rõ ràng một ngày vui vẻ bên con gái khiến lòng anh tràn đầy niềm vui.

Đêm đến.

Thiên Trì làm một bàn đầy thức ăn.

“Mẹ ơi, hôm nay là ngày gì thế, sao làm nhiều món ngon vậy.”

Thiên Trì cẩn thận lau dầu mỡ bên miệng con gái, bực bội nói: “Mẹ tưởng con ăn nhiều đồ vặt vậy là no rồi chứ.”

“Không đâu, món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.”

Nam Sênh cúi đầu, tiếp tục gặm đùi gà Thiên Trì đưa, lí nhí đáp.

Giọng nói ngọt ngào khiến Thiên Trì cười.

Cô xoa đầu Nam Sênh: “Con chỉ biết nói lời hay để mẹ vui thôi, ăn đi nào.”

Ăn xong, hai mẹ con xuống sân khu chung cư đi dạo vài vòng tiêu cơm.

Về nhà, cô lại tắm cho Nam Sênh, rồi dỗ cô bé đi ngủ.

Tắt đèn, cô nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra nụ cười, cuối cùng mình cũng vượt qua rồi.

Bên kia, Nam Bắc về đến nhà, ăn xong cơm, định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thiên Trì, cố gắng thuyết phục ngày mai đưa Mộc Bảo về nhà, dù sao bà cụ cũng sắp xuất viện rồi.

Nhưng lục lọi một lúc, phát hiện điện thoại không ở trong túi, tìm trong xe cũng không có, mới nhớ ra, hôm nay rửa tay ở nhà Thiên Trì đã tiện tay để trên kệ.

Nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, chắc họ chưa ngủ đâu.

“Thôi, mai đến lấy, có lý do để gặp và nói chuyện với cô ấy.”

Nửa đêm, mười hai giờ, hầu hết các nhà trong khu đã tắt đèn.



Một chiếc xe van màu trắng tiến vào khu chung cư.

Thấy xe không có biển số của khu, bảo vệ lập tức ra kiểm tra và yêu cầu đăng ký. Người lái xe là một người đàn ông đeo khẩu trang, vành mũ kéo thấp xuống.

Anh ta lấy ra một bao thuốc, đưa một điếu cho bảo vệ: “Anh bạn, ca đêm à?”

“Ừ, anh muộn thế này đến đây làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Chủ nhà cần đồ gấp, bảo mai giao mà cứ đòi phải giao tối nay, thế là phải đem đến thôi.”