Chương 30

“Cô nghĩ lại xem, năm đó tôi làm vậy là vì sao? Khi ấy tôi muốn kéo cô vào phe mình, còn muốn cô giúp tôi nữa. Rốt cuộc thì, đối phó với em gái chồng chỉ có lợi cho tôi thôi. Nếu tôi là kẻ bắt cóc cô, chẳng phải tôi tự hại đồng minh của mình sao? Năm đó tôi ngốc thật, nhưng chưa đến mức ngốc như vậy đâu đúng chứ.”

“Nhưng mà, kẻ làm chuyện này chắc cũng chẳng thông minh gì. Cái trò vu oan rẻ tiền này...”

Nam Nam thật sự muốn phun ngay ly sữa chua xoài vào mặt người phụ nữ trước mắt.

Cô thật sự quá đáng.

Câu đầu tiên mắng mình ngốc, câu sau là gì, vừa mắng kẻ bày trò năm đó, lại còn biến tướng mắng mình ngu ngốc?

“Cô nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có nghi ngờ ai chưa?”

Khi nói câu này, đôi mắt đẹp của cô ấy trừng như muốn lật ngược lên luôn.

Thiên Trì nhìn vẻ mặt đó, lòng cảm thấy thú vị, từ từ cúi đầu xuống, ra hiệu cho Nam Nam ghé lại gần.

Sau đó thì thầm bên tai Nam Nam: “Nếu tôi biết thì còn gọi cô tới đây làm gì?”

“Cô...”

Phát hiện bị người phụ nữ này trêu đùa, Nam Nam suýt chút nữa đập bàn.

Cô ấy đành phải trút giận lên ly sữa chua trước mặt.

“Trước khi tìm được hung thủ thực sự, cô vẫn còn là đối tượng nghi ngờ. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng dàn xếp xong với anh cả của tôi là mọi chuyện xong xuôi.”

“Dàn xếp với anh cả của cô á? Tôi chẳng có tâm trạng đó đâu. Mấy ngày trước chúng tôi còn cãi nhau một trận lớn trong bệnh viện. Tôi nói cho coo biết, tôi làm vậy thật sự không phải vì bản thân tôi, mà là vì Mộc Bảo.”

Nghe Thiên Trì nói vậy, lòng hiếu kỳ của Nam Nam lập tức trỗi dậy: “Này Thiên Trì... mấy năm không gặp, cô thay đổi nhiều thật đấy. Không còn liếʍ gót anh trai tôi nữa à?”

“Ngày xưa cô là fan cuồng số một mà.”

Nhớ lại những việc hoang đường mình từng làm, Thiên Trì chỉ cười ngượng ngùng, tỏ vẻ sâu sắc: “Ai mà không có một thời trẻ trâu ngu dại chứ.”

“Bây giờ cô lớn rồi à?”

“Tôi đã là mẹ của một đứa trẻ rồi.”

“Có thể đừng nói bậy nữa được không?”

Thiên Trì: “...”

Nam Nam lấy điện thoại ra xem giờ: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ làm rõ. Còn nữa, vụ Mộc Bảo bị bắt cóc, tôi đã nghe anh ba nói rồi. Trước khi tìm được kẻ bắt cóc, nhà họ Nam là nơi an toàn nhất. Chuyện giữa chúng ta đừng kéo theo Mộc Bảo vào, tôi rất thích cô cháu gái này.”

“Còn về cô, sống ở đâu tùy cô, nhưng nhớ là phải sống. Tôi không muốn trước khi điều tra rõ ràng thì cô đã bị gϊếŧ để bịt miệng.”

Thiên Trì cười khổ: “Miệng lưỡi nhà họ Nam quả nhiên đều giống nhau, nói chuyện chẳng dễ nghe chút nào cả.”

***

Sáng hôm sau.

Một chiếc xe con bọ màu đỏ từ từ tiến vào trang viên nhà họ Nam.

Qua cửa sổ xe, Thiên Trì nhìn ngôi nhà trước mặt, nghĩ đến việc mình đã từng tìm mọi cách để vào được đây, lại nghĩ đến cảnh mấy ngày trước bế Nam Sênh chạy ra ngoài, lòng tràn đầy cảm xúc.

“Mẹ ơi!!”

Nam Sênh đã chờ ở cửa từ sớm.

Thấy Thiên Trì, cô bé nhảy chân sáo chạy tới, Nam Bắc theo sát phía sau.

“Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ mới đến ạ, Mộc Bảo... và bốa đều nhớ mẹ, ăn không ngon ngủ không yên luôn.”

Cô bé cố tình nhấn mạnh thêm Nam Bắc, bây giờ phải thể hiện được ba mình tốt thế nào.

Nghe vậy, Thiên Trì vô tình liếc mắt nhìn Nam Bắc, gã này nhớ mình à? Còn ăn không ngon ngủ không yên? Mặt trời không mọc từ phía Tây đấy chứ.

Nhưng cô cũng không bận tâm Nam Bắc nghĩ gì, lý do cô tới đây đơn giản chỉ vì con gái gọi điện thoại suốt ngày, không thể không đến.

Nhìn gương mặt tròn trĩnh của Nam Sênh, cô không nhịn được cười, cúi xuống ôm cô bé vào lòng, nhéo má cô bé: “Sao mẹ thấy con mập lên rồi nhỉ?”

“Hehehe...”

“Mẹ, Mộc Bảo không gọi là mập, ba nói đó là tròn trịa... đáng yêu.”

Thiên Trì lại trừng mắt nhìn Nam Bắc; “Từ nhỏ anh đã lừa con bé như vậy.”

“Đi nào, mẹ, Mộc Bảo dẫn mẹ đi gặp bà cố.”

“Được, đi thôi.”

Lần trước không có chào hỏi bà cụ là có nguyên do, lần này chính thức vào nhà họ Nam, dù thái độ đối phương thế nào, cô vẫn phải đi thăm bà đầu tiên.

Dẫn theo con gái, Thiên Trì đến hậu viện, Kim Ngọc Lan vừa pha xong trà, đeo kính đọc báo. Mặc dù tin tức trên điện thoại cập nhật nhanh hơn, nhưng bà vẫn thích loại báo giấy này.

Nam Sênh ngọt ngào gọi một tiếng: “Bà cố, Mộc Bảo đến rồi ạ.”

Nghe tiếng Nam Sênh, Kim Ngọc Lan đặt tờ báo xuống, cười mở rộng vòng tay đón cô bé chạy đến.

Thiên Trì nhắc nhở: “Mộc Bảo, xuống đi, con nặng lắm, bà cố bế không nổi đâu.”

Kim Ngọc Lan liếc mắt nhìn Thiên Trì, cô bé này bà hiểu rất rõ, chuyện của Nam Nam khiến bà hận Thiên Trì đến tận xương tủy.

Bà hừ lạnh: “Nếu không phải nể mặt Mộc Bảo, tôi thật sự chẳng muốn gặp cô chút nào cả.”

Nam Sênh tò mò nhìn hai người: “Mẹ ơi, mẹ và bà cố quen nhau từ trước ạ?”