Chương 1: Lén đặt đồ ăn ngoài bị bắt/ bị bạo cúc

Cửa ký túc xá bị "Rầm" một tiếng mở tung, tiếng vang thật lớn làm Hà Yến Ôn đang ăn trong phòng khách phải ngẩng đầu lên.

"Con bà nó, đồ ăn đặt ngoài của tôi lại bị trộm mất." Tương Dược hùng hổ đặt mông lên ghế sô pha, miệng không ngừng bắn nước bọt tứ tung ra ngoài.

Hà Yến Ôn nhíu lại bưng tô cơm trong tay tránh ra. Năm nay không biết tại sao ký túc xá của bọn họ bị trộm càng ngày càng nhiều, anh cũng từng bị trộm, một hai lần anh không để trong lòng sau đó liền ít đặt đồ ăn ngoài hơn, dứt khoát xuống căn tin ăn.

Mà Tương Dược lại là người kén ăn, mới khai giảng vài ngày đã mắng đồ ăn căn tin làm là cho heo ăn chứ không phải cho người, sau đó quanh năm suốt tháng là nhờ có đồ ăn ngoài mà vượt qua. Hơn nữa những món hắn đặt cách trường vô cùng xa, ít nhất phải một tiếng mới đến, mỗi lần đặt đều hẹn rõ, tránh bị bắt còn lãng phí thời gian không kịp ăn đã phải đi học.

Bởi vậy, trong số những người bị trộm chỉ có Tương Dược là tức giận nhất.

Chờ Hà Yến Ôn ăn xong, cửa ký túc xá lại "Rầm" một tiếng mở ra, Hách Long cao lớn nhất trong bốn người bọn họ âm trầm đi vào, xem ra cũng bị trộm.

"Lại bị trộm rồi à tôi nói ra ăn chỗ khác đi không nghe." Tào Vọng ra khỏi WC cũng lên tiếng khuyên bảo.

Tương Dược cào cấu mái tóc vàng rối bời, buồn bực nói: "Cơm căn tin đến chó cũng không ăn."

Hà Yến Ôn chậm rãi lau miệng, mang mắt kính vào, đứng khỏi bàn đem cơm thừa đổ vào thùng rác, làm xong tất cả anh không trở về phòng như bình thường mà ngồi lại sô pha, chậm rì rì nói: "Tôi có mua camera về, có ai muốn đi xem cùng tôi không?"

…….

Dương Vĩ là một người không kỹ thuật, không năng lực, từ nhỏ đã vào thành phố làm công, tiền không có còn mượn một món nợ lớn nhưng cậu không những không cố gắng làm việc kiếm tiền mà còn suốt ngày cân nhắc phải trộm gió bẻ măng như thế nào.

Cậu từng trộm xe, trộm trái cây của người già bán trên đường, trang sức của nam nữ thường cúi đầu chơi điện thoại khi đi trên đường và những người giao hàng đứng chờ bên ngoài.

Hôm nay cậu cũng giả vờ xem xét những đơn hàng bên ngoài, khi nhìn được thứ mình muốn lấy, cậu nhanh chóng đi qua ra vẻ vội vàng chạy vọt vào ký túc xá, sau khi chạy lên hai tầng lầu bước chân dần chậm lại, lấy một chiếc túi xanh trong góc không biết của ai, lại lấy hai cuốn sách để giả vờ bỏ vào, sau khi chuẩn bị xong cậu mới nhàn nhã đi xuống lầu.