Chương 11

Nghe xong những lời nói tào lao của Lâm Vân Hải, Lục Yến Chu hừ nhẹ một tiếng, muốn xem ai sẽ xấu mặt sao? Được thôi, để tôi xem nào.

“Anh Vân Hải, anh đừng tức giận, em xin lỗi anh vì những gì Tiểu Bát đã làm, hy vọng anh có thể tha thứ cho Tiểu Bát.” Giọng nói mềm mại và hơi khàn khàn của Lục Tri Đồng vang lên, khiến trái tim của Lục Yến Chu mềm nhũn, Lục Yến Chu thấy con gái bảo bối của mình thật tốt bụng, mình không nên sử dụng bạo lực nhưng chỉ giây sau đã khiến ông rất tức giận.

“Chuyện gì vậy chứ? Con khốn hoang như ngươi cũng xứng đáng nói chuyện với ta sao? Ngươi mau giao con chim kia ra đây, nếu không ta sẽ kêu mẹ ta bán người vào kĩ viện, để người đi phục vụ những người đàn ông đó… á.. áaaa…”

Còn chưa nói xong, Lâm Vân Hải đã ngã xuống đất, đau đớn hét lên.

“Tiểu Hải!” Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn thấy con trai mình ngã xuống đất liền hớt hải chạy tới.

“Huhu… bố mẹ, cuối cùng mọi người cũng tới rồi.” Lâm Vân Hải ngồi dưới đất khóc lớn, “Con khốn đó đã dẫn theo mấy kẻ khác đến nhà chúng ta làm loạn, bọn họ còn ức hϊếp con, thậm chí còn đánh con, mẹ ơi, con đau quá… đau quá…”

“Cái gì?” Nghe con trai mình nói vậy, Lưu Quỳnh Phương lập tức nhặt một cành cây trên mặt đất lên: “Ta đánh chết ngươi, con khốn kia, sao người dám ức hϊếp bảo bối của ta!”

Lục Tri Đồng bị hành động của Lưu Quỳnh Phương làm cho hoảng sợ, cô bé nhanh chóng trốn sau lưng Lục Yến Chu và nhẹ giọng nói: “Không phải vậy! Là Vân Hải đã bắt nạt Tiểu Bát. Con không có ức hϊếp anh ấy!”

Lưu Quỳnh Phương không muốn nghe Lục Tri Đồng giải thích, bà ta chống tay lên hông, tức giận chửi: “Hừ! Ý ngươi là con trai ta đang nói dối sao? Chỉ có một đứa con hoang, không cha mẹ như ngươi mới nói dối thôi.”

Lục Yến Chu không thể nghe được nữa, ông ấy không ngờ con gái mình lại phải lớn lên trong một gia đình như vậy. Lục Yến Chu đi tới, nắm cổ áo Lưu Quỳnh Phương lên, nói với giọng điệu lạnh như băng.

“Cô dám nhắc lại không?”

Lưu Quỳnh Phương sợ tới mức hét toáng lên: “Cứu với… cứu tôi với, gϊếŧ người! Hắn ta đột nhập nhà riêng và định gϊếŧ tôi!”

Tiếng hét này trực tiếp gọi Lưu Vân Trì và Lâm Trạch đang ở sảnh trước đi tới.

“Ôi trời ơi, cháu trai bảo bối của tôi làm sao thế này? Thật khiến bà nội đau lòng mà. Là ai, là ai đã làm ra chuyện tàn nhẫn với đứa nhỏ như vậy?” Bà cụ Lâm liều cái mạng già chạy tới ôm lấy Lâm Vân Hải.

Khi Lâm Vân Hải thấy người bảo vệ mình đã đến, cậu ta rất tự tin và hét lên: “Bà nội, là mấy người này đã đánh con… hu hu…”

Lâm Vân Hải cảm thấy mẹ của mình không giúp gì được nhưng bố và bà nội yêu chuồng cậu như vậy chắc chắn sẽ báo thù cho mình.

Ai mà biết Lâm Trạch không hề tới chỗ của Lâm Vân Hải mà trực tiếp đi tới trước mặt Lục Yến Chu nở nụ cười nịnh nọt.

“Không ngờ ông Lục lại ở đây, thật trùng hợp quá!” Lâm Trạch nhìn Lục Yến Chu với vẻ mặt nữa lo lắng, nữa cười nịnh nọt.

Lần trước gặp ông Lục ở một bữa tiệc cao cấp, bọn họ chỉ dám nhìn từ xa, nhưng nay may mắn lại được nói chuyện, nhất định phải tạo quan hệ thân thiết.

“Tiếc quá! Hôm nay, tôi cùng con gái tới đón bạn của con bé.” Giọng điệu lạnh lùng của Lục Yến Chu khiến Lâm Trạch có chút xấu hổ, lần trước không nhận ra tổng giám đốc Lục là do Lâm Trạch bị mù, lần này phải cố gắng tại dựng quan hệ.

“Đi đón bạn của Tiểu Đồng sao? Làm sao Tiểu Đồng lại có bạn…” Lâm Trạch đang muốn hỏi xem Tiểu Đồng có bạn không, nhưng lại im lặng khi thấy ánh mắt của Tiểu Đồng và con vẹt xanh đậu trên vai cô bé. Ông ta nhớ lại hình như Tiểu Đồng có bạn, không lẽ là con chim này sao?