Chương 16: Tiểu quỷ xấu xí

Buổi tối 8 giờ, Khương Nhược Thần về tới nhà, bé bảo bối lúc này đang ở trong phòng trẻ em được trang trí đẹp mắt vẽ bùa.

Đây là việc mà mỗi ngày bé đều phải làm.

Lúc bé đan chuyên tâm vẽ bùa thì một bóng đen từ cửa sổ muốn trèo vào, vừa mới định trào vào thì cửa bị mở ra.

Khương Nhược Thần đẩy hé cửa, nhìn bé con đang ở chỗ bàn trà bằng ánh mắt dịu dàng, đang chuẩn bị bước vào lại bị Khương Quảng Thịnh gọi lại.

Cửa lại lần nữa đóng lại.

Bé con đang chuyên tâm vẽ bùa không hề phát hiện, bé nắm chặt bút lông, thủ pháp vững chắc múa bút thành bùa.

Vẽ xong khoảng 30 lá bùa liền dừng tay lại, xoa xoa cổ tay tê mỏi, đem chu sa cùng bút lông thu dọn, lại đem bùa cất vào trong túi tiền nhỏ, cầm ra 2 lá bùa gấp chúng thành hình tam giác.

"Cha một cái, anh hai một cái..."

"Khi các anh khác trở về... Chờ bọn họ trở về Quả Quả lại chuẩn bị cho họ."

Bé con cười vui vẻ cầm bùa chuẩn bị đi tìm cha.

Chạy được hai bước đột nhiên phát hiện cửa sổ hình như có cái gì đó, khuôn mặt nhỏ đang vui vẻ liền xệ xuống.

Bé đi qua kéo rèm cửa ra, vừa vặn đối diện với khuôn mặt quỷ ghê rợn xấu xí.

"Thật là quỷ xấu xí."

Bé con lẩm bẩm một câu, đẩy cửa sổ ra, tay nhỏ nắm lấy tóc của con quỷ xấu cis kéo vào trong phòng.

Quỷ xấu xia che đầu lại: "Ui da, đừng túm đừng túm, đau đau đau, da đầu của ta muốn rớt ra rồi."

Tê một tiếng bé con đang cầm nắm tóc trong tay sững sờ đứng tại chỗ.

Này... Hình như không được chắc chắn cho lắm.

Quỷ xấu xí nhìn nắm tóc quen thuộc trong tay bé giơ tay sờ da đầu mình, sờ đến một chỗ trơn bóng lại quay đầu nhìn về phía nhóc con.

Bé con cười hì hì: "Đừng buồn, ta không hề cố ý."

"Ai biết sao lại bất cẩn như vậy chứ!"

"Hì hì hì."

Quỷ xấu xí dừng lại hai giay sau đó: "Oa..."

Tóc của nó bị tách ra khỏi da đầu

"Oa... Hu hu hu..."

Tiếng khóc rung trời vang lên.

Nhưng quỷ không có nước mắt nên chỉ gào thét rất lâu.

Bé con che tai lại, sắc mặt có chút khó coi, đầu óc bị chấn ngốc, lỗ tai gần như bị điếc luôn.

"Ngươi đừng khóc, ta đặt lại cho ngươi."

Quỷ xấu xí lại rít gào: "Kéo xuống rồi sao có thể quay trở lại."

"Ngươi thật quá đáng!"

"Sao lại có đạo sĩ nhẫn tâm như ngươi chứ..."

Bé con chịu không nổi giơ tay đánh ra một lá bùa nháy mắt làm con quỷ ngậm miệng.

Bé xoa đầu cùng lỗ tai, khuôn mặt nhỏ chu lên: "Khóc cái gì mà khóc, đã nói đặt về chỗ cũ rồi mà."

"Ngồi, không được nhúc nhích, nếu làm hỏng ta mặc kệ ngươi!"

Quỷ xấu xí trên trán đang bị dán phù, không thể nói, động cũng không thể động, chỉ có thể nhìn bé con đang từng bước tới gần, trong mắt toàn là hoảng sợ.

Nhóc đạo sĩ này thật đáng sợ... So với mấy lão đạo sĩ con đáng sợ hơn... Hu hu hu... Số ta thật khổ... Mới bò từ trong đất ra tới đã bị bắt nạt... Thật quá khó khăn...

Bé con đi đến bên người con quỷ, nâng nâng tay phát hiện còn cách đầu quỷ một khoảng cách, khuôn mặt nhỏ của bé phồng lên, đánh một cái lên người con quỷ, con quỷ nháy mắt nằm bò xuống, mũi còn bị đập phải.

Quỷ xấu xí: Hu hu hu... Càng đau lòng... Giờ lại còn bị đánh.

Lúc lâu sau bé con mới ngừng lại đôngk tác trên đầu con quỷ, cuối cùng vừa lòng vỗ tay.

"Ừm, thật không tồi."

"Niệm tình hôm nay Quả Quả động thủ trước, tạm thời không bắt ngươi, ngươi đi đi, ta muốn đi tìm cha."

Bé con cầm bùa bình an nhảy nhót ra khỏi phòng.