Chương 18: Đưa bùa bình an cho Phó Lâm

Phó Lâm lấy ra một bức ảnh chụp đặt trước mặt Khương Quảng Thịnh để ông xem.

Bé con ngồi trong lòng Khương Quảng Thịn nhìn về phía Phó Lâm chớp chớp mắt.

Quanh thân người này có kim quang nhàn nhạt, là người chính nghĩa từ lúc sinh ra chưa làm qua việc ác nào.

Nhưng giữa lông mày lại biến đen, có huyết quang tai ương, nếu qua kiếp nạn này nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thuận ý cả đời.

Nhưng nên nhắc nhở hắn như thế nào?

Khương Quảng Thịnh cầm lấy ảnh chụp xem đi xem lại, cuối cùng từ ký ức sâu thẳm nới nhớ ra người này.

"Lý Tân."

Phó Lâm thấy ông nói ra một cái tên mới vội vàng hỏi: "Ngài biết người này."

Biết liền dễ tìm kiếm.

Nếu hãm hại Khương gia khẳng định có thể biết được.

Khương Quảng Thịnh gật đầu: "Ừ, tôi biết."

"Người này từng làm trợ lý của tôi, ở bên cạnh tôi 6 năm, giúp tôi xử lý không ít chuyện."

Phó Lâm: "Vậy khi nào hắn từ chức, sao lại từ chức?"

Khương Quảng Thịnh nhớ lại một chút, trầm giọng nói: "Hắn tự mình tham ôm tài chính, sau tôi phát hiện hắn làm vậy vì mẹ hắn nên cũng không khó xử hắn, chỉ bảo hắn đem tiền trở về, rồi tự mình từ chức."

"Lý Tân cầu ta thư thả cho hắn một chút thời gian, nói chỉ cần giải quyết xong hắn sẽ nghĩ cách đem tiền trả lại."

"Nhưng đáng tiếc cho hắn mẹ hắn sau khi giải phẫu thì không chịu đựng được mà qua đời."

"Sau đó, hắn có đem tiền trả lại, rồi sau ngày đó không thấy tâm hơi hắn đau, tôi cũng không có tin tức về người này.

Phó Lâm sắp sửa lại những ghi chép chuẩn bị đi xác minh.

"Được rồi, Khương tiên sinh nếu chúng tôi có tin tức sẽ thông tri chi ngài, đến lúc đó làm phiền ngài đến đây một lần nữa."

Khương Quảng Thịnh ấn nhẹ đầu: "Đã hiểu, tôi hiểu rồi."

Ngay sau đó ôm bé con đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bé con đột nhiên ôm cổ ông, nói nhỏ bên tai ông: "Cha, vị thúc thúc kia giữa lông mày biến thành màu đen, có huyết quang tai ương, việc xảy ra vào tối nay, nhưng thúc thúc kia là người tốt Quả Quả có nên giúp hắn không?."

Bé bảo bối nghiêm túc nói cho Khương Quảng Thịnh , hy vọng ông có thể cho bé đáp án.

Khương Quảng Thịnh nghe bảo bối nói xong liền sửng sốt, ánh mắt rời về phía Phó Lâm, đánh giá một chút xác định người kia là một người không tồi.

"Vậy Quả Quả muốn giúp hắn?"

"Bé con gật đầu: "Quả Quản muốn."

Sư phụ nói mình có thể nỗ lực giúp đỡ người khác nhưng tiền đề là phải bảo đảm an toàn cho bản thân.

Nếu bản thân gặp nguy hiểm thì phải cứu bản thân mình trước.

Ở chỗ này Quả Quả an toàn, bên người có cha đang ở nên có thể giúp đỡ một chút.

"Vậy được, con đem đồ vật đưa cho cha, cha giúp con đưa cho hắn."

"Vâng ~"

Bé con lấy một lá bùa ra, thành thục mà gấp nó thành hình tam giác, sau đó đưa cho Khương Quảng Thịnh.

Khương Quảng Thịnh cầm bùa đi tới chỗ Phó Lâm đang thu dọn đồ đạc.

"Cảnh sát Phó."

Phó Lâm tưởng Khương Quảng Thịnh đã đi lại xuất hiện trước mặt mình, cho rằng hắn còn có chuyện gì khuôn mặt không khỏi lộ ra chút nghiêm túc.

"Khương tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"

"Là như vậy, ta gần nhất cầu được bùa bình an, tặng cho cậu, cũng coi như đây là một phần tâm ý của ta."

Phó Lâm nhìn lá bùa tam giác trước mặt, thoái thác: "Không cần, Khương tiên sinh ngài giữ lại dùng đi."

"Nhận đồ của ngài không tốt lắm!"

Thấy hắn không nhận, bé con có chút sốt ruột: "Thúc thúc, nhận lấy đi, bùa bình an a ~"

"Không lừa đâu, không có cần tiền mà."

"Đúng vậy, cậu cứ nhận lấy đi, cũng không phải vật quý trọng gì, không thu chính là khinh thường tôi."

Khương Thịnh nửa dụ dỗ nửa uy hϊếp mà đem bùa nhét vào túi quần Phó Lâm, sau đó ôm bé con chạy nhanh đi.

Phó Lâm thấy ông vội bước đi hiển nhiên không muốn chính mình chạy đuổi theo, thởi dài cầm lấy bùa.

Xếp khá đẹp a.

Thôi nhận nó vậy.

Phó Lâm cầm bùa nhét vào trong túi tiếp tục làm việc.