Chương 5: Em nhớ sư phụ

Hắn tìm em trai đã ba năm, lại không ngờ rằng em hắn lại như vậy xuất hiện trước mặt hắn. Hắn còn thiếu chút nữa đem em mình để ở cục cảnh sát, bé con nói là em trai hắn hắn còn không tin.

Thật ngu ngốc.

Em trai ở ngay trước mặt mà hắn lại không nhìn ra.

Khương Nhược Thần khóc, khóa vì tự trách bản thân.

Bé con đang chăm chú vẽ bùa trên bàn trà như có dự cảm ngẩng đầu lên, cuống quýt ném bút lông trong tay mà đứng dậy chạy tới chỗ Khương Nhược Thần.

"Anh, sao anh lại khóc?"

"Đừng khóc khóc nữa nha."

Khương Nhược Thần đột nhiên ngồi xổm xuống ôm chặt lấy bé con trước mặt, mặc kệ cho nước mắt chảy xuống.

"Xin lỗi, là anh không tốt, không nhận ra bảo bối."

"Không sao a, Quả Quả biết anh không có cố ý mà!"

Bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhành vỗ vỗ Khương Nhược Thần, âm thanh nhuyễn manh cùng khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười.

"Quả Quả rất thích anh nha!"

"Ừ!"

Đối mặt với bé con đang an ủi hắn vô cùng ấm lòng, Khương Nhược Thần cũng không thương tâm nữa, xoa xoa khuôn mặt nhỏ lần nữa ôm bé con vào trong lòng.

Bé con cũng để mặc cho hắn ôm, tay nhỏ không ngừng vỗ vỗ an ủi hắn.

Anh trai thật là quỷ thích khóc.

Quả Quả phải bảo vệ tốt cho anh trai mới được.

Tìm được em trai, công tác bên này cũng đã xử lý xong, còn lại chỉ cần giao cho cấp dưới xử lý, Khương Nhược Thần không cần ở lại Tây Thành nữa.

Hắn thu dọn mọi thứ ổn thỏa, chạy xe suốt đêm về Giang Thành.

Giang Thành là nơi hào môn tụ tập, trong các thành phố ở Hoa Hạ thì nằm trong top đứng đầu, ai cũng muốn ở thành phố tấc đất tấc vàng này.

Chiếc xe MayBach màu đen chạy trên đường lớn, ven đường ánh đèn nê ông chiếu rọi, xinh đẹp mỹ lệ khiến cho bé con chưa từng nhìn thấy khung cảnh này phải khϊếp sợ không thôi, ghé vào cửa sổ mà nhìn không chớp mắt.

Khương Nhược Thần sợ bé làm bản thân ngã nên duỗi tay che chở.

"Bảo bối ngoan, trời đang mưa nên đem cửa xe đóng lại không sẽ bị cảm lạnh."

Bé con cảm nhận được từng giọt nước mưa đang rơi xuống, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười xán lạn.

"Trời mưa a ~"

Bé thích nhất là ngày mưa bởi vì có thể đạp nước mưa.

Khi còn ở trên núi bé còn hay chạy ra dòng suối nhỏ để bắt cá, mỗi lần như vậy đều bị sự phụ bắt được giáo huấn một trận.

Sư phụ...

Tươi cười trên khuôn mặt của bé bắt đầu hạ xuống, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, ẩn ẩn ánh nước lập lòe.

Khương Nhược Thần thấy bé con đột nhiên trở nên buồn rầu khó hiểu mà ôm bé lên đùi mình ngồi.

"Bé ngoan làm sao thế? Nói cho anh biết đi."

Sao đột nhiên lại buồn như vậy?

Trần Lập ngồi phía trước cũng quay đầu nhìn đầy lo lắng.

Bé con ngẩng đầu lộ đôi mặt tràn đầy nước mắt, hút hút cái mũi nhỏ: "Quả Quả nhớ sư phụ."

Nói xong nước mắt trong suốt liền chảy xuống.

Đây là lần đầu tiên bé phải xa sư phụ, rất nhớ ông ấy.

Khương Nhược Thần ôm chặt lấy bé, xoa xao đầu nhỏ: "Đừng khóc, anh sẽ cho người đi đón ông ấy lại đây."

"Đến lúc đó Quả Quả có thể gặp được su phụ rồi."

"Không khóc nữa, ngoan nha."

Đồng thời hắn cũng có chút ảo não.

Chỉ lo vui mừng khi tìm thấy người mà hoàn toàn quên mất ân nhân.

Quá không tốt.

"Vâng ạ ~"

Bé con được an ủi nâng bàn tay lên lau nước mắt, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Khương Nhược Thần, bộ dáng trở lại vui vẻ.

Bé rất nhanh có thể gặp sư phụ rồi!

Trần Lập ngồi phía trước không cần Khương Nhược Thần mở miệng cũng đã tìm người đến Tây Thành đón người.

Sư phụ của tiểu thiếu gia cần phải tìm được.