Chương 17: Tự lập.

Hết ngày thứ tư ở nhà, hôm nay Lưu Nghiêu Vũ phải trở lại trường để tiếp tục hoàn thành chương trình học như bình thường.

Hôm nay Lưu Ly được nghỉ học ở trên trường nên cô không phải đến lớp như mọi khi. Từ sáng sớm khi biết anh trai phải bay cô bé trở nên ít nói hơn hẳn. Tuy nhiên cô bé không còn khóc lóc níu lấy chân anh như lần đầu tiên anh đi nữa.

Lưu Nghiêu Vũ phải ra sân bay, cả Lưu Ly và Nam Cung Minh Dạ đều ra tiễn anh. Nam Cung Minh Dạ phụ anh trai mình đưa hành lí vào phía bên trong. Lưu Nghiêu Vũ hỏi Nam Cung Minh Dạ.

“Thủ tục của chú sao rồi! Sắp hoàn tất rồi chứ!”

“Đang ở giai đoạn cuối hoàn tất các khâu kiểm định rồi. Có lẽ sẽ nhanh thôi! Khoảng cuối mùa này sẽ hoàn tất thôi!”

Lưu Nghiêu Vũ gật đầu một cái an tâm. Anh ngồi xuống cười với em gái nói.

“Anh phải đi rồi! Em về cùng anh hai nhé! Ngoan”. Lưu Nghiêu Vũ hôn lên trán của cô bé một cái rồi đẩy vali tới nơi kiểm tra an ninh. Anh quay lại bảo hai ah em đi về.

“Hai anh em đi về đi, tiễn anh tới đây là được rồi!”

Lưu Ly đứng bên cạnh Nam Cung Minh Dạ tần ngần, bàn tay cô bé nắm chặt lấy tay cậu như sợ cậu cũng sẽ đi mất không còn ở bên cô bé nữa. Cho tới khi bóng dáng của Lưu Nghiêu Vũ đã đi vào bên trong Lưu Ly mới để lộ ra khuôn mặt đầy buồn bã.

Anh ngồi xuống để em gái đứng trước mặt mình an ủi. Anh sợ em gái sẽ ngay lập tức mà bật khóc. Thấy anh trai nhìn mình lo lắng như vậy cô đẩy anh ra nói:

“Anh không cần phải nhìn em với ánh mắt như vậy! Em sẽ không khóc đâu”. Nói xong cô bé bỏ đi ra cửa muốn đi về. Nam Cung Minh Dạ thấy vậy vội vàng đuổi theo gọi lớn.

“Em đi chậm thôi, đợi anh với. Chân em ngắn vậy sao lại chạy nhanh vậy chứ!”

Em gái nghe xong không chịu bèn phản bác “Chân Anh mới ngắn ấy”. Nói xong cô cố gắng đi nhanh hơn. Nam Cung Minh Dạ chỉ sải bước dài chân ra một chút nhanh chóng bắt được nhịp điệu của cô bé.

Khoảng thời gian sau đó cuộc sống của mọi người dần trở về với quỹ đạo ban đầu. Châu Khinh Vân hàng ngày vẫn tới công ti, chiều trở về đón con gái tan học. Lâu lâu cô cũng sẽ đi công tác vài ngày nhưng tần suất không còn cao. Cô dần làm những việc chăm sóc con gái như Nam Cung Minh Dạ thường làm để cô bé dần quen lại.



Lưu Nghiêu Vũ sau khi trở về trường rất bận rộn, toàn thời gian của anh hầu như chỉ là việc học. Tuy nhiên anh vẫn không quên lời hứa mà gọi điện mỗi tối về nhà để nói chuyện cùng với em gái

Nam Cung Minh Dạ đang luyện cho Lưu Ly thói quen tự lập, những việc mà trước đó cậu luôn làm cho cô bé giờ đây anh đang hướng dẫn cô bé tự làm. Lưu Ly ban đầu còn khước từ kịch liệt nhưng sau đó dần trở thành thói quen mà tự mình học tập.

Đôi hi không làm được cô bé sẽ cằn nhằn “Sao anh lại bắt em học mấy thứ này chứ! Sau này rồi học cũng được mà. Không phải giờ còn anh ở đây sao?”

Nam Cung Minh Dạ Nghe xong búng trán Lưu Ly một cái. Lưu Ly bị đau nên kêu lên một tiếng, tay xoa trán vừa bị anh làm đỏ.

“Không được cằn nhằn, anh không còn nhiều thời gian ở bên em nữa đâu”. Nam Cung Minh Dạ lỡ lời nên cậu nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lưu Ly nghe xong hơi khựng lại động tác tay một chút nhưng cô gắng cười nói “Anh… sắp phải đi đâu sao?”

Nam Cung Minh Dạ thấy trước sau cũng phải nói cho cô bé nên anh cũng không muốn dấu nữa. Anh xoa đầu Lưu Ly nhẹ nhàng giải thích.

“Anh cũng đã tốt nghiệp rồi không thể nào ở nhà mãi. Anh sắp phải ra nước ngoài để học tập nên…”

“Em biết là anh lo cho em, nhưng mà anh yên tâm em sẽ cố gắng tự lập. Với cả ở nhà còn có ba và mẹ, cũng không phải em sẽ ở một mình nên anh không cần lo lắng quá”.

[…]

Từ ngày Lưu Ly biết anh trai mình sẽ phải ra nước ngoài du học cô bé trở nên độc lập hơn, không còn ỷ lại hoàn toàn vào anh trai như ngày trước nữa. Những việc gì cô bé cảm thấy tự bản thân làm được cô bé sẽ tự làm mà không cần phải giúp đỡ của người lớn.

Nam Cung Minh Dạ vẫn luôn cố gắng chỉ bảo những vẫn đề cô bé chưa biết. Châu Khinh Vân lần đầu thấy con gái có vẻ đã lớn lên rất nhiều sau chuyện này.

Lưu Ly dần sống theo thói quen được luyện tập sẵn, rất đúng giờ tự biết mình sẽ phải làm gì và sắp phải làm gì. Riêng còn một thói quen mà cô bé vẫn hông thể nào mà bỏ được đó chính là chứng khó đi ngủ của mình.

Bình thường đều cần Nam Cung Minh Dạ dỗ cô mới có thể ngủ được. Giờ nếu anh đi mà cô vẫn chưa làm quen được có lễ sẽ rất khó để sửa thói quen này. Cô bé cũng đã tự ình thử những cách khác nhau nhưng hiệu quả không lớn. Hầu như đều không có tác dụng, trừ khi cô quá mệt nên mới thϊếp đi.