Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Gà Con Tỏa Sáng Nhất Cung Điện Lang Vương

Chương 1.3: Ta sẽ che chở cho em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sói đen: "Ngao ngao ngao ngao ô?! Ngao ngao ngao ngao ngao! Ngao ngao ngao ô ô ô ngao! Ngao ngao ngao!"

Ngươi có phải là con gà mà Cảnh Ngọc đã ném xuống?! Là con mẹ nó gà trống hay gà mái, sao hết "ò ó o" lại "cục ta cục tác" nữa! Ồn muốn chết!

Tiếng gầm phun ra một luồng không khí mạnh mẽ khiến Kiều Hi phải lùi lại một bước.

Sói đen: "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao, ngao, ngao ô!!!"

Lớn lên cũng khá dễ dương nhưng mà quá ồn ào, quá, ồn ào.

Kiều Hi thậm chí còn hoài nghi trên mặt mình có bị nước miếng văng trúng không.

Con bướm từ sau bụi cây bay ra theo, nhìn Cảnh Diễm mang theo tâm trạng bực bội khi bị quấy nhiễu giấc ngủ mà gào rống cùng với... con gà đang ngây ra như phỗng. Muốn nói lại thôi.

Sói đen tiếp tục điên cuồng hét lên: "Ngao ngao ngao ô ô, ô ô ô ngao ngao ngao ô ngao?!"

Cảnh Ngọc có bệnh hả, bộ tưởng ta thích ăn thịt gà lắm hay sao mà suốt ngày cứ quăng gà xuống dưới?!

Chỉ thấy con gà ngơ ngác nhìn chằm chằm Cảnh Diễm, thân thể nó dần dần mềm nhũn ra, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, xụi lơ ở đó, con bướm vẫn là thử ngắt lời sói đen một chút: "Cảnh Diễm, đây hình như không phải là một gà thật... Là Điểu tộc."

Điểu tộc được đặc trưng bởi bộ lông màu đỏ rực và một chùm lông vàng trên đầu.

Con gà trước mặt, không, con chim. Mặc dù toàn thân đều có lông màu vàng và đen, hình thể có chút éc, thoạt nhìn không khác gà mấy, nhưng nó có một chỏm lông màu vàng trên đầu và quả thực phần đuôi có một cọng lông vũ màu đỏ rực rỡ. Cho nên, đây hẳn là một Điểu tộc, mặc dù hình thú thực sự không giống một điểu tộc bình thường.

Cảnh Diễm đang "ngao ngao" hăng say, nghe vậy thiếu chút nữa giạng thẳng chân, hắn quay đầu mở to mắt nhìn con bướm: "Ngao?"

Hả?!

Cùng lúc đó, Kiều Hi bỗng kêu lên một tiếng.

Cậu cảm giác được trong cơ thể mình có gì đó không ổn——— bởi vì cậu đang cực kỳ sợ hãi, thân thể không thể khống chế mà phát sinh biến hóa, lông vũ dung hợp vào trong cơ thể, thân thể lại bắt đầu biến ảo.

Cậu duỗi ra tứ chi thon dài, thân hình gà nhỏ mũm mĩm biến thành thân người trắng nõn mảnh khảnh, với mái tóc dài màu nâu nhạt xõa tung trên lưng.

Động tĩnh bên này đã thu hút sói đen và bươm bướm, hai người nhìn qua, sói đen lắp bắp kinh hãi: "Ngao ô ngao ô ngao?! Ngao ngao ngao ngao, ô ô ngao ngao ô—— "

Gia hỏa này thật sự là điểu tộc chứ không phải gà?! Làm sao có thể, ta cũng đâu phải chưa thấy qua điểu tộc——

Nói được một nửa, tiếng rít gào của sói đen đột nhiên im bặt.

Con gà nhỏ nằm rạp trên mặt đất đã biến ảo thành hình dạng con người thành công. Cậu ta ngẩng đầu lên có chút run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như tranh vẽ là vẻ tái nhợt, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng cùng thất thố*, đuôi mắt hơi phiếm hồng, có vẻ đặc biệt đáng thương......

(* thất thố: bối rối lúng túng, về hành động thì là phạm sai lầm thiếu giữ gìn ý tứ.)

Là đặc biệt xinh đẹp.

"Thình thịch" một tiếng, là âm thanh phát ra từ khoang ngực.

Sói đen yên lặng.

Gió nhẹ ngừng thổi.

Con hổ khi thấy chủ nhân đã đến thì ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ chớp chớp mắt, còn con bướm nghi ngờ liếc nhìn con sói đen đã ngậm miệng lại.

Mà sói đen nhìn thẳng vào người trước mặt, thẳng lưng mà...

Kiều Hi rơi một hàng nước mắt nóng hổi, không biết con sói đen sẽ cắn cổ trước hay cắn đầu trước, liệu nó có "ngao ô ngao ô" mà nhai giòn rồm rộp.

Con sói đen dưới cái nhìn chăm chú của ba cặp mắt, bắt đầu di chuyển.

Hắn nhấc một chân lên... ấn lên khuôn mặt nhỏ xinh của Kiều Hi.

Kiều Hi sửng sốt, con hổ và bươm bướm cũng sửng sốt.

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy sói đen dùng một giọng nói trầm từ tính, rất bình tĩnh lại cũng rất quân tử nói: "Đừng sợ, từ hôm nay ngươi sẽ là tiểu đệ của ta, ta che chở cho em."

Bươm bướm:"?"

Con hổ:"?"

Kiều Hi: "......?"

Nói xong, con sói đen thu móng vuốt lại, ưu nhã nghiêng người, rụt rè nói: "Nào, cưỡi lên lưng ca."

Bươm bướm: "......"

Con hổ: "......"

Kiều Hi: "......"

Kiều Hi nước mắt lưng tròng mê man nhìn sói đen, nghĩ thầm, thì ra hắn có thể nói được tiếng người?
« Chương TrướcChương Tiếp »