Chương 1: Bạo quân là mỹ nhân

"Thần có thể hôn ngài không?" - Đây là câu đầu tiên mà Đoàn Vân Thâm nói khi nhìn thấy bạo quân.

Phản ứng của hệ thống độc quyền của Đoàn Vân Thâm là logout ngay tại chỗ, trước khi logout nó có để lại tin nhắn, người anh em, cậu cứ từ từ tán gẫu với với bạo quân, tôi sẽ nhặt xác cho cậu.

Đoàn Vân Thâm: ...

Đoàn Vân Thâm cũng không muốn trực tiếp như vậy, nhưng thấy đã gần đến nửa đêm giờ tý, nếu không hôn bạo quân trước nửa đêm thì hôm nay cậu sẽ chết ở đây.

Đoàn Vân Thâm là một người xuyên sách, nhiệm vụ sinh tồn mà cậu nhận được là hôn bạo quân mỗi ngày một lần, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ trước cuối ngày giờ tý, cậu sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Hệ thống của Đoàn Vân Thâm từng nhắc nhở cậu, trước đây có rất nhiều người xuyên sách đến thế giới này để nhận nhiệm vụ hôn bạo quân, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều chết trong tay bạo quân, chết rất nhanh. Đoàn Vân Thâm nếu muốn sống lâu một chút thì khi hành động trước mặt bạo quân, phải hết sức thận trọng.

Đoàn Vân Thâm chân trước đồng ý chắc nịch: "Được, được, được, tôi nhất định sẽ cẩn thận." Sau lưng vừa nhìn thấy bạo quân đã siêu thẳng thắn.

Đoàn Vân Thâm không cảm thấy phương pháp xử lý của mình có gì không ổn, chẳng phải rất thận trọng rất quanh co mà, đúng không?

Nếu không phải cậu suy xét đối phương là bạo quân, thì đã bổ nhào xông thẳng vào hắn, trực tiếp cắn vào miệng hắn.

So ra thì câu hỏi của cậu có vẻ rất là lịch sự, rất là vòng vo và rất là thận trọng!

Hơn nữa, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, thân là tân nương yêu cầu hôn hắn là quá đáng sao?

Ngay lúc Đoàn Vân Thâm còn đang suy nghĩ những chuyện không liên quan thì nghe thấy bạo quân vẫn trầm mặc lên tiếng.

Hắn nói: "Lại gần trẫm."

... Thuận lợi thế hả?

Đoàn Vân Thâm mặc áo hỉ đỏ tươi, nghe thấy bạo quân yêu cầu mình lại gần, liền thành thành thật thật đứng dậy từ trên long sàng, tiến lại gần xe lăn của bạo quân.

Tên bạo quân là Cảnh Thước, nghe nói tính khí thất thường và tâm trạng khó lường. Vì một lần bất trắc cách đây vài năm, làm cho hắn đi lại bằng hai chân rất khó khăn và phải ngồi trên xe lăn thay đi bộ.

Đoàn Vân Thâm đứng ở trước mặt bạo quân, nhìn hắn hai giây.

Bạo quân Cảnh Thước trông còn trẻ, với những đường nét trên khuôn mặt xen giữa sự cường tráng của một người đàn ông trưởng thành và sự nhu hòa của một thiếu niên, đôi mắt bình thản như thể chứa đầy hàn thủy ngàn năm không tan, ánh mắt nhìn thẳng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Nếu chỉ thế mà khiến người ta lo sợ cũng được thôi, nhưng vẻ ngoài của hắn lại mê hoặc người ta, với làn da trắng lành lạnh, đôi môi mỏng và mắt phượng tạo nên vẻ ngoài của một yêu nghiệt hại nước hại dân. Khuôn mặt vừa quyến rũ vừa quỷ dị và cảm giác âm u khiến người ta lạnh sống lưng bộc lộ một vẻ đẹp lạnh lùng và sắc sảo, làm cho hắn thiếu vài phần nhân tính và trông giống một diễm quỷ Tu La.

Đoàn Vân Thâm không khỏi lẩm bẩm trong lòng, tại sao một tên bạo quân lại mang dáng vẻ của một yêu phi họa quốc như vậy?

Đoàn Vân nhìn chằm chằm đối phương một hồi, nghiên cứu một hồi, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, dường như có mạch nước ngầm dâng trào trong đôi mắt phượng, bên trong tràn ngập sát ý.

.. Sát ý đến từ đâu?

Đoàn Vân tìm tòi phân biệt một chút, chợt ý thức được mình vẫn đang đứng ở trước mặt tên bạo quân, từ trên cao nhìn xuống hắn!!

Đôi chân của Cảnh Thước tàn tật, rốt cuộc không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể đi lại trên xe lăn. Loại người này có tính tình thô bạo rất ghét người khác đứng trước mặt và nhìn xuống.

Đoàn Vân Thâm cuống quít vội vàng như mãnh hổ nhào xuống, ngồi xổm ở trước xe lăn của Cảnh Thước. Nhìn giống như một con chó husky đột nhiên lên cơn co giật: "Tôi... Không, thần nhất thời mất bình tĩnh!"

Cảnh Thước: “Ngẩng đầu lên.”

Đoàn Vân Thâm kiên trì ngẩng đầu lên.

Cảnh Thước: “Có biết vì sao trẫm để cho ái phi lại gần không?”

Không phải để thuận tiện cho việc tôi hôn ngài sao?

Đoàn Vân Thâm nghĩ như vậy ở trong đầu nhưng lại không dám nói ra ngoài, chỉ im lặng nuốt những lời đó xuống, vẫn trầm mặc.

Cảnh Thước: "Khuôn mặt của ái phi rất đáng yêu, trẫm muốn nhìn kỹ một chút."

Cảnh Thước vừa nói vừa đưa tay vén tấm khăn đỏ trên mũ phượng của Đoàn Vân Thâm lộ ra khuôn mặt bên dưới.

Đoàn Vân Thâm vốn là hoàng tử của một quốc gia nhỏ ở biên giới, giữa quốc gia nhỏ bé đó và quốc gia của tên bạo quân đã xảy ra chiến tranh và quốc gia nhỏ bé này bị đánh bại nên Đoàn Vân Thâm bị đưa đến làm phi tử cho hoàng đế.

Đoàn Vân Thâm vừa mới xuyên không đã từng vô cùng tò mò hỏi hệ thống, tại sao đàn ông vẫn có thể kết hôn?

Hệ thống trả lời: Đối với tình hình hiện nay của văn học đam mỹ, đàn ông có con còn không cần lý do thì việc kết hôn chỉ là chuyện nhỏ.

Bởi vì đến từ một quốc gia nhỏ bé xa xôi nên vẻ ngoài của Đoàn Vân Thâm có phần phong tình dị vực, với mái tóc hơi xoăn và màu da hơi sẫm hơn. Dung mạo so với người trung nguyên, có phần lập thể hơn, độc đáo thanh lịch trong sáng hơn, có một nốt ruồi nhỏ trên chóp lông mày bên phải, điểm xuyết lên dung mạo như vò rượu xuân làm say lòng người.

Cảnh Thước chọc vào nốt ruồi ở cuối mắt Đoàn Vân Thâm, bỗng chốc cười nói: "Trước đây, uy vũ đại tướng quân cũng có chút đen đen ở đuôi mắt, giống như một chấm mực nhỏ."

Đoàn Vân Thâm: “ Uy vũ đại tướng quân?”

Cảnh Thước: “Là con chó, trẫm nuôi để giải sầu.”

Đoàn Vân Thâm:...

Đoàn Vân Thâm còn chưa nghĩ ra câu trả lời thế nào thì chợt nghe Cảnh Thước tự nhủ: “Con chó đó được trẫm chiều chuộng đến mức vô lối, còn dám vẫy đuôi vui vẻ xin ăn với một tiểu thái giám. Một con súc sinh có hành vi như thế, không cần cũng được, vì vậy, trẫm đã sai người lột da nó và tống nó ra đường."

Đoàn Vân Thâm: .

Nói xong, Cảnh Thước nhìn thẳng vào mắt Đoàn Vân Thâm, cười nói: “Nhưng gần đây cuộc sống nhàm chán quá, trẫm cũng có chút nhớ nó.”

Đoàn Vân Thâm: …

Hệ thống, anh bé hệ thống ơi, tôi bị mất phương hướng rồi, anh đi đâu vậy? Cứu mạng.

Đoàn Vân Thâm bị nhìn chằm chằm đến mức toát mồ hôi lạnh.

Ngón trỏ Cảnh Thước sờ lên nốt ruồi trên lông mày của Đoàn Vân Thâm, cười hỏi: “Sợ à?”

Đoàn Vân Thâm: “. . . Thần, thần, thần nói là không sợ, ngài có tin không?”

Đoàn Vân Thâm hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình có gì đó không ổn, nhưng Cảnh Thước lại “Hừ” một tiếng rồi rút tay lại: “Nốt ruồi này mọc không tệ đâu, nếu không có nó thì ái phi đã bị ném ra ngoài lột da móc tim."

. . Tôi nên cảm ơn ngài hay cảm ơn con chó đây?

Cảnh Thước nói: “Nể tình uy vũ đại tướng quân, hôm nay trẫm sẽ không gϊếŧ ái phi. Hầu hạ trẫm nghỉ ngơi đi, trẫm mệt mỏi rồi.”

Đoàn Vân Thâm đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Vâng——"

. Đợi đã, có vẻ như có gì đó không ổn với từ "Vâng"?

Đôi chân của Cảnh Thước chắc hẳn đã hoàn toàn phế đi, nếu không cũng không đến mức ngồi trên xe lăn.

Đoàn Vân suy nghĩ một chút, liền duỗi tay ôm ngang Cảnh Thước, một tay đặt dưới nách, một tay đỡ đầu gối của hắn, xoay người đi đến bên giường.

Khi tay cậu lướt qua dưới đầu gối Cảnh Thước, Đoàn Vân Thâm bùi ngùi trong lòng, đôi chân vô dụng của bệ hạ được bảo dưỡng tốt thật, cơ bắp chân cũng còn rắn chắc.

Đoàn Vân Thâm đặt bạo quân lên giường, trong nháy mắt cậu thiếu chút nữa si mê trước vẻ đẹp của bạo quân, gần như tưởng rằng hôm nay mình cưới vợ.

Tại sao người xấu lại đẹp quá thế này, tạo nghiệt đó biết không?

Cảnh Thước: “Trước khi vào cung không có ai dạy ái phi quy tắc sao?”

Đoàn Vân Thâm: ?

Hầu hạ bệ hạ nghỉ tạm thì làm sao có thể ôm ngang như công chúa rồi bế lên giường. Tiểu thái giám đứng đắn hay phi tử nào dám có lá gan này?

Cảnh Thước: “Tiểu quốc man dân.”

.. Tuy rằng không biết ngài đang nói cái gì, nhưng ngài nói đúng!

Đoàn Vân Thâm cảm thấy chỉ cần người này không lột da, móc tim mình, dù hắn chỉ hướng mặt trời trên không trung bảo hình vuông thì Đoàn Vân Thâm cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Hai người lên giường cùng nhau nằm xuống. Đoàn Vân Thâm luôn có cảm giác như có lão hổ ăn thịt người nằm bên cạnh, cũng không suy nghĩ nên làm gì trong lúc động phòng hoa chúc.

Cảnh Thước thậm chí còn không có ý định gì, chỉ giữ lại mạng người này cho dù đó là lòng tốt hiếm hoi.

Hai người nằm yên lặng trên giường hơn hơn nửa canh giờ, lúc này Đoàn Vân Thâm đột nhiên nghe thấy trong cung có người gõ mõ, đêm đã khuya.

Chết tiệt, nhiệm vụ hôn hôm nay!!

Lúc này bạo quân có vẻ đã ngủ say, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Để an toàn, Đoàn Vân Thâm thì thầm vào tai Cảnh Thước hai lần: "Cái đó, bệ hạ?... bệ hạ?... Bạo quân mỹ nhân?"

Tuyệt vời, không có đáp lại.

Đoàn Vân Thâm bò ra khỏi ổ chăn, cúi người hôn lên môi bạo quân trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn bên ngoài cung điện.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra.

Môi mềm thật.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn của ngày hôm nay! Hãy tiếp tục nỗ lực nhé~]

Trong đầu cậu vang lên lời nhắc nhở của hệ thống tự động, Đoàn Vân Thâm vui vẻ hân hoan nằm lại ổ chăn, dự định chờ đến giờ tý mình lại hôn hắn lần nữa liền đạt thành nhiệm vụ, tích trữ cho ngày mai.

Đoàn Vân Thâm ôm mộng đẹp nhắm mắt lại.

Ngay lúc Đoàn Vân Thâm nhắm mắt lại, người đàn ông bên cạnh liền mở mắt ra, đôi mắt đẹp như hồ nước lạnh ngàn năm, sâu không thấy đáy.

Cảnh Thước làm sao có thể ngủ yên khi có một người lạ nằm cạnh mình mà không biết lai lịch?

Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là hoàng tử của nước địch nằm ở bên cạnh mình, tưởng rằng hắn đã ngủ say, không ám sát hay sát hại mà lại tiến tới gần hôn hắn.

Bạo quân mỹ nhân lúc này hơi nghiêng đầu lại nhìn người bên gối, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.