Chương 5

Sân số 2 thường được sử dụng để mọi người cùng ăn tối.

Với bếp lò bằng gạch ngoài trời, củi chất đầy nửa sân và một chiếc nồi sắt lớn, nếu các khách mời muốn, đạo diễn có thể ngay lập tức thả vài con gà, vịt vào đây để thêm chút không khí đậm chất làng quê.

Điều đáng chú ý là hôm nay phân công công việc rõ ràng hơn hẳn so với hôm qua. Điều này là nhờ ba người bên nhóm xanh tự nguyện nhận trách nhiệm nấu nướng.

Trong sân, mọi người đang bận rộn. Những "con cưng của trời" cao ngạo thường ngày giờ đây ai nấy đều mặc tạp dề hoa sặc sỡ, hoàn toàn không còn vẻ nhàn nhã như lúc mới đến.

Xanh 1, người luôn có vẻ không muốn cúi đầu trước ekip chương trình, giờ đây đang cầm rổ rau màu xanh đậm, cẩn thận rửa từng gốc rễ dính bùn.

Xanh 2, ăn mặc như thể đang chụp hình cho tạp chí thời trang, lại cầm rìu bổ củi với bộ đồ cộc tay, mồ hôi nhễ nhại.

Mà xanh 3 tay cầm xẻng inox, đứng cạnh bếp lò, khuôn mặt nghiêm túc nghiên cứu thực đơn cho bữa tối, trông như đang suy tính về một hợp đồng lớn gì đó.

Màn đạn nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

—— Tôi tuyên bố chương trình 《Nơi Tình Yêu Nảy Mầm》 từ bây giờ sẽ đổi tên thành 《Nhật Ký Minh Tinh Biến Hình》!

—— Cơ bắp của xanh 2 không uổng công luyện tập, chẻ củi cũng rất thành thạo, cảm giác anh ấy có thể vào vai diễn một người dân nông thôn ngay khi chương trình kết thúc ấy.

—— Thảo nào gọi là bữa tiệc cuối cùng, ăn xong bữa của xanh 3 thì chắc không ai có thể tự bước đi đâu.

Không ai để ý rằng trong góc khuất của máy quay còn có một người đang ngồi.

Hứa Ngọc Liễm khoác chiếc chăn mỏng mà người khác đưa cho cậu, ngồi trên một chiếc ghế nhựa đỏ nhỏ, lại một lần nữa bắt đầu thả hồn trên mây.

Cậu vốn định khi không có việc gì sẽ về nghỉ ngơi, nhưng rồi…

Hứa Ngọc Liễm: "Tôi thấy ở đây không cần thêm máy của tôi đâu..."

Tạ Duệ Trạch: "Tôi chỉ có một người đi theo chụp thôi."

Hứa Ngọc Liễm: "Xào rau có gì hay để chụp đâu..."

Dụ Kỳ Sơ: "Liễm Liễm, em có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"

Văn Tu Tề còn làm động tác giơ điện thoại, ra hiệu cho cậu xem tin nhắn.

"Nếu không hủy cảnh Tạ Duệ Trạch được, thì chụp tôi sẽ có tác dụng, hiểu chưa?"

Cậu bé nhỏ dễ thương nhăn nhó gõ gõ màn hình một lúc, cuối cùng chỉ trả lời một chữ "Ò", cũng không mấy hứng thú với việc làm thêm giờ bất ngờ này.

Sau khi lề mề một hồi, Hứa Ngọc Liễm vẫn cầm lấy máy ảnh.

Cậu chĩa ống kính về phía những người đang bận rộn, chăm chú tìm góc chụp.

Khi trời tối dần, Hứa Ngọc Liễm không còn đeo khẩu trang nữa.

Vào ban đêm, khi thị giác không còn nhạy bén, khứu giác mờ nhạt có thể trở thành mối nguy hiểm chết người đối với một con bướm nhỏ. Đây là sự cảnh giác được ăn sâu trong máu của nó

Nhưng cậu không biết rằng, với cơ thể con người hiện tại, việc tháo khẩu trang chẳng khác gì đặt một chiếc bánh thơm lừng trước mặt người khác, công khai mời họ đến nếm thử hương vị của mình.

“Liễm Liễm......”

Dụ Kỳ Sơ, người đến tìm cậu, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Cách đây không lâu, Dụ Kỳ Sơ đã hỏi thăm sở thích ăn uống của Hứa Ngọc Liễm từ gia đình cậu. Sau khi đảm bảo rằng tất cả những món này đều phù hợp với sở thích của cậu, Dụ Kỳ Sơ liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Hắn vừa định gọi cậu đến để thử món xem có hợp vị không, nhưng không ngờ rằng khi trời tối, hắn lại gặp phải một cảnh tượng khiến hắn càng bối rối hơn so với ban ngày.

Trong góc bức tranh hoàng hôn mờ ảo, chàng trai với làn da trắng mịn trông như một tinh linh ẩn mình giữa những bông hoa đỏ thắm. Mái tóc đen hơi dài đung đưa trong gió, nhẹ nhàng vương vấn, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ như thấm đẫm sương đêm, gió núi ẩm ướt phác họa lại từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt xinh đẹp mà tạo hóa dường như đã quá ưu ái này.

Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt không thực sự tập trung lắm. Chúng chỉ mờ mịt nhìn về phía tiếng bước chân, nghiêng đầu đầy ngơ ngác.

Như thể đang dùng ánh mắt hỏi, hỏi về những khao khát thầm kín không thể thổ lộ trong trái tim người đối diện.

Sự cám dỗ thuần khiết nhất, một chiếc bánh ngọt ngào đầy nguy hiểm như cái bẫy, và để nếm thử nó, cái giá phải trả chỉ là một trái tim chân thành mà không ai để ý.

Không ai có thể thờ ơ trước một người như vậy.

Trời ngày càng tối, Dụ Kỳ Sơ đứng cách Hứa Ngọc Liễm vài mét, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của người nọ.

Một lúc lâu sau, được Hệ Thống nhắc nhở, cậu mới nhận ra đó là ai.

Tóc cậu vắt sau tai, chàng trai ngây thơ ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười e lệ, ngoan ngoãn nhìn hắn và nói: "Ca ca ơi, tối nay là anh nấu ăn ạ?"

"Em rất mong chờ đó."

Trong bữa ăn, mọi người đều có vẻ thiếu tập trung. Rõ ràng các món ăn tối nay trông rất ổn, nhưng dường như không ai có hứng ăn.

Bọn họ liên tục quay đầu nhìn đi đâu đó, khiến khán giả không hiểu nổi, phòng bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi.

—— Đưa bản ghi hình lại đây!! Tôi cần kính lúp để tìm manh mối.

——?? Đừng nói với tui là, vào buổi tối, cảnh núi đồi bỗng trở nên đẹp lạ thường nha.

—— Rốt cuộc bọn họ đang nhìn cái gì vậy? Quay camera đi có được không hả?

Giữa những lời thắc mắc đó, Tạ Duệ Trạch, người quay đầu đỏ mặt liên tục thì bỗng nhiên bị nhân viên gọi ra ngoài.

Trong phòng giám sát, phó đạo diễn và đạo diễn đang bàn bạc đối sách để kiểm tra lại các cảnh quay bổ sung của hôm nay. Thấy Tạ Duệ Trạch bước vào, họ mở đầu bằng một tiếng thở dài.

Tạ Duệ Trạch: “...?”

Đạo diễn: “Là thế này…”

–-

Không bao lâu, bướm nhỏ đang vùi đầu kén ăn trong góc cũng bị bọn gọi ra ngoài.

Mọi người ở lại với đủ loại biểu cảm khác nhau.

Trong một show thực tế về tình yêu, mọi người đương nhiên sẽ trở nên nghĩ nhiều hơn. Bọn họ một trước một sau rời đi như thế này, chỉ cần vài giây xuất hiện trên màn hình là khán giả có thể suy đoán ra hàng nghìn hàm nghĩa khác nhau.

Sân số 2 khá rộng rãi, nhân viên không nhiều, chủ yếu dựa vào các máy quay cố định để ghi hình.

Góc chỗ Hứa Ngọc Liễm là điểm mù của camera, khi đi đến phòng giám sát, sẽ phải đi qua một camera cố định.

Nhưng vì thân phận đặc biệt của cậu và việc cậu là người theo sát Tạ Duệ Trạch, nên dù cậu có trực tiếp bước vào khung hình, cũng không ai nói gì.

Lúc đi ra, cậu quên đeo lại khẩu trang, đi được một nửa mới kịp nhận ra, nhưng nhân viên gọi cậu đang hối, cậu không kịp quay lại lấy khẩu trang.

Lợi dụng bóng tối che giấu, Hứa Ngọc Liễm nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chỉ có vài khách mời và một số ít người trong phòng phát trực tiếp thấy bóng lưng cậu rời đi.

Tà áo sơ mi xanh nhạt tung bay trong gió, và chỉ một giây cậu cúi đầu bước qua đủ khiến người ta sáng mắt vì khí chất đặc biệt toát ra từ cậu.

—— Có ai nhìn thấy không, trời ơi!!!!!

—— Gì cơ? Ai vừa đi qua vậy?

—— Áo này quen quá, mà hướng đi đó…

Những bình luận kinh ngạc xuất hiện không nhiều và nhanh chóng bị các bình luận khác cuốn trôi.

……

Đội quay phim có thời gian cố định để thu thập và kiểm tra các cảnh quay chụp lại hàng ngày.

Để bộ phận truyền thông có đủ thời gian chỉnh sửa kịch bản, sau khi thống kê xong, họ thường sẽ nhận được thông báo phê duyệt trong vòng nửa tiếng. Tất nhiên, đó là trong trường hợp không có vấn đề gì với các cảnh quay chụp.

Ngay khi mở hộp thư công việc, phó đạo diễn cảm thấy có chuyện lớn rồi.

Trong một ngày, người mới theo sát Tạ Duệ Trạch đã gửi gần 400 bức ảnh.

Không phải số lượng quá lớn, mà vấn đề nằm ở chỗ 300 bức toàn là ảnh phong cảnh, 100 bức còn lại có nhiều người xuất hiện, và nhân vật chính Tạ Duệ Trạch thậm chí còn xuất hiện ít hơn cả những bông hoa dại ven đường.

Phó đạo diễn bối rối xem lại danh sách phân công người theo sát khách mời. Đúng là theo dõi Tạ Duệ Trạch không sai!

Hắn nghĩ, Hứa Ngọc Liễm mới làm việc nên chưa quen, có thể đã gửi nhầm những bức ảnh không dùng được.

Phó đạo diễn liền nhắn tin xác nhận lại nhiều lần.

Chỉ vài giây, hắn liền nhận được câu trả lời chắc chắn từ Hứa Ngọc Liễm.

Vì liên quan đến việc tuyên truyền, phó đạo diễn nhanh chóng chạy đến phòng giám sát.

Sau khi nghe giải thích, đạo diễn không nói gì, lướt qua vài bức ảnh Hứa Ngọc Liễm chụp hôm nay, rồi gọi Tạ Duệ Trạch vào.

Phó đạo diễn không hiểu ý gì.

Hắn biết đạo diễn và Hứa Ngọc Liễm là cậu cháu, ban đầu còn nghĩ đạo diễn có thể sẽ che chở cho người nhà, nhưng nhìn thái độ của ông ấy, hắn lại không chắc lắm.

Phó đạo diễn ngập ngừng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, cảnh quay từ máy cố định cũng đủ dùng rồi. Cậu ấy mới đến, không quen việc cũng bình thường.”

Đạo diễn nhìn phó đạo diễn một lúc, ánh mắt có chút kỳ lạ, “Không ngờ nha, yêu cầu của cậu còn rất cao đó.”

“Cậu qua xem bố cục, màu sắc này đi.”

Ông lấy vài tấm ảnh phong cảnh ra, khen ngợi: “Hứa Ngọc Liễm đâu phải dân chuyên nghiệp, mới thực tập mà đã chụp được thế này rồi, tài năng này tôi cũng phải cúi đầu bái phục đó.”

Phó đạo diễn nghe xong mới nhận ra rằng lo lắng của mình hoàn toàn thừa thãi.

Đạo diễn không chỉ bao dung với cháu trai mình mà còn yêu chiều đến mức quá đáng. Nhưng vì biết tính cách của Tạ Duệ Trạch, lo rằng hai người có thể xảy ra mâu thuẫn khiến cậu bé phải chịu thiệt thòi, đạo diễn mới quyết định báo trước cho người ta.

"Gọi tôi đến chỉ để xem ảnh?"

Bị gọi giữa bữa ăn, tâm trạng của Tạ Duệ Trạch rõ ràng không tốt lắm.

Vẻ mặt hắn u ám, ngón tay lướt qua từng bức ảnh trên màn hình, không thể hiện rõ thái độ gì về chuyện này.

"Những bức ảnh này đều do thầy Hứa chụp?"

Đạo diễn hiểu tầm quan trọng của góc máy đối với người nổi tiếng, nên nhẹ nhàng đề nghị: "Phong cách của thằng bé không hợp để làm người theo sát. Nếu cậu muốn…"

Những ngôi sao hạng A luôn có tính khí riêng, huống chi là Tạ Duệ Trạch, người có nền tảng gia thế thâm sâu.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng phải xem Tạ Duệ Trạch muốn xử lý thế nào. Dù họ có giải quyết được hay không cũng không sao, vì trong ê-kíp vẫn còn nhiều vị trí chụp ảnh khác, Hứa Ngọc Liễm có thể thoải mái chọn lựa.

Tạ Duệ Trạch lướt xem những bức ảnh kia, giống như xuyên qua những góc độ này để hình dung ra dáng vẻ của Hứa Ngọc Liễm khi chụp chúng.

Hắn giơ tay ngắt lời đạo diễn, "Đạo diễn, điều quan trọng nhất trong hợp tác vẫn là sự thấu hiểu lẫn nhau."

“Dù sao phong cách của con người cũng không phải không thể thay đổi, thầy Hứa cũng mới vừa tới." Như đang suy nghĩ cho cả đoàn ekip chương trình, Tạ Duệ Trạch ngẫm một lát rồi nói tiếp: "Thế này đi, lát nữa tôi sẽ gặp riêng thầy Hứa để nói chuyện."

"Chuyện thay người, nói sau đi."

……

Cuộc trò chuyện riêng diễn ra tại một cái đình nghỉ mát nhỏ cách sân số 2 không xa. Ánh sáng vàng nhạt trên những chiếc đèn l*иg cũ treo trên đỉnh kéo dài bóng của Hứa Ngọc Liễm và Tạ Duệ Trạch lại gần nhau hơn.

"Anh nghĩ tôi làm vậy là cố tình ư?"

Tốc độ nói chuyện của Hứa Ngọc Liễm rất chậm, mang theo một tông giọng mà Tạ Duệ Trạch khó diễn tả. Khi cậu hỏi ngược lại như vậy, có chút gì đó như đang móc lấy.

Giống như cậu có vẻ bực bội, nhưng nếu để ý kỹ hơn thì có chút tủi thân. Nếu nói cậu đang làm nũng thì khi cậu mím môi im lặng, trông cậu cũng rất yếu ớt.

Tạ Duệ Trạch cảm thấy hơi lúng túng trước ý nghĩ của chính mình, hoặc có lẽ là hắn vốn có chút không biết nói cái gì cho phải.

Hôm qua, hắn vừa đuổi một người theo sát, hôm nay lại tận mắt thấy Hứa Ngọc Liễm tiếp xúc với Văn Tu Tề, nên hắn rất khó mà không sinh nghi ngờ.

Đây hẳn là lúc hắn cần phải cảnh giác nhất, nhưng nhìn người trước mặt, với đôi lông mi cong vυ"t và chóp mũi đỏ lên vì gió lạnh, hắn lại bắt đầu tự hỏi sao mình không để cậu ở lại đó ăn cơm.

Thôi, chẳng có gì đáng nói cả.

Nếu Hứa Ngọc Liễm thật sự dám lẻn vào phòng hắn vào nửa đêm để gây rối, đến lúc đó nói cũng không muộn.

Tốt nhất là bắt quả tang ngay tại trận, để Hứa Ngọc Liễm đang tủi thân ở lại trong phòng hắn. Sau đó, từ từ kể lại những suy nghĩ khi chụp từng bức ảnh đó.

“Cậu không nói lời nào, có phải đang lén mắng tôi trong lòng không?"