Chương 11

Lục Hoài đi tới hỏi:

"Tầng hai lắp xong chưa?"

Nhân viên gật đầu: "Đã xong, Lục tổng."

Lục Hoài quay người nắm lấy tay Chu Tư Linh nói:

"Chúng ta lên tầng hai nhìn xem."

Chu Tư Linh mím môi, theo Lục Hoài lên tầng hai.

Phong cách trang trí của tầng hai đã thay đổi đáng kể. Phòng cưới màu đỏ trước đây đã bị phá bỏ. Cách trang trí của căn phòng có tông màu ấm, mang theo hơi thở của Chu Tư Linh.

Những bộ quần áo vừa rồi cũng được cất vào tủ. Chu Tư Linh kinh ngạc nhìn nội thất trong phòng: "Cái này..."

Lục Hoài cười hỏi:

"Thích không? Những món đồ trang trí này anh đã tra trên mạng. Những đồ trang trí được omega yêu thích nhất."

Trong mắt Chu Tư Linh hiện lên ý cười, nặng nề gật đầu:

"Tôi rất thích, cảm ơn anh."

Lục Hoài: "Không cần nói cám ơn, đây là đều anh nên làm."

Sau khi nhìn qua tầng hai, tầng một cũng được trang trí. Lục Hoài và Chu Tư Linh cùng bước xuống. Phong cách của tầng một và tầng hai hoàn toàn khác nhau. Tầng một lấy màu xanh dương pastel làm chủ đạo. Chiếc ghế sofa cũng trở thành phong cách dễ thương, nhìn thấy Chu Tư Linh chăm chú nhìn những thứ này với đôi mắt sáng ngời. Lục Hoài tỏ vẻ đây không phải là điểm nhấn.

Hắn trực tiếp dẫn Chu Tư Linh vào phòng bếp. Vì Chu Tư Linh chuẩn bị làm blogger ẩm thực nên Lục Hoài đã đặc biệt tìm những dụng cụ nhà bếp vừa tiện dụng vừa đẹp mắt, độc nhất trong nước.

Lục Hoài xòe tay cho cậu xem dụng cụ nhà bếp trước mặt: "Em thấy thế nào?"

Chu Tư Linh nhìn những đồ dùng nhà bếp tinh xảo trước mặt, đều là sản phẩm dành riêng cho Omega. Hoàn toàn phù hợp với sở thích của cậu. Cậu nhìn những thứ này, trong lòng cảm thấy hưng phấn khó tả.

Cậu nhìn thấy nụ cười khích lệ trên mặt Lục Hoài, tim cậu đập nhanh kích động tiến lên ôm lấy Lục Hoài. Chu Tư Linh vùi mặt vào l*иg ngực hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Lục Hoài, cảm ơn anh."

Lục Hoài sửng sốt mấy giây, đây là lần đầu tiên Chu Tư Linh chủ động nhào vào ngực hắn. Hắn nhịn không được nâng khóe miệng cong cong rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Chu Tư Linh:

"Không có việc gì, đây đều là việc anh nên làm. Em có muốn thử nó ngay bây giờ không?"

Chu Tư Linh thò đầu ra khỏi vòng tay Lục Hoài, hai má đỏ bừng gật gật đầu.

Lục Hoài đứng sang một bên nói: "Em có cần anh giúp gì không?"

Chu Tư Linh từ trong túi lấy rau củ, khoai tây, hành tây ra, nói: "Anh giúp em rửa những thứ này được không?"

Sự cưng chiều của Lục Hoài khiến Chu Tư Linh có chút bạo dạn hơn.

Khi Chu Tư Linh nhờ hắn làm gì đó, Lục Hoài chẳng những không hề cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy rất vui vẻ:

"Được."

Lục Hoài cầm túi rau đi rửa, Chu Tư Linh chuẩn bị gia vị và các nguyên liệu khác. Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc của mình.

Chu Tư Linh rất hưởng thụ quá trình nấu nướng, nhìn những nguyên liệu hoàn toàn không liên quan đến nhau. Nhưng khi được nấu cùng, chúng lại tỏa ra mùi thơm và hương vị rất ngon.

Chu Tư Linh cắt khoai tây đã rửa sạch thành từng miếng, cậu cho vào chảo nóng và đổ dầu mè. Thêm chút hành lá vào xào cùng nhau.

Xương đã rửa sạch cắt thành từng khúc rồi cho vào nồi. Tiếp theo cho ngô, cà rốt vào đun sôi...

Lục Hoài giúp Chu Tư Linh xong, không còn việc gì để làm. Hắn tựa lưng dựa vào cửa bếp nhìn Chu Tư Linh xử lý những việc này một cách điêu luyện, hắn không nhịn được mỉm cười.

Sau đó lấy điện thoại di động ra cẩn thận chụp một số bức ảnh.

Nhìn thành quả chụp ảnh của mình, Lục Hoài cười khúc khích mấy tiếng.

Nấu ăn khiến Chu Tư Linh cảm thấy vui vẻ, hắn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố chocolate ngọt ngào bay trong không khí.

Lục Hoài tà ác cười thầm, lặng lẽ phóng ra một ít tin tức tố của chính mình. Tin tức tố của hắn và Chu Tư Linh hoà quyện vào nhau. Tin tức tố của cả hai bám vào đầu ngón tay của hắn một cách thân mật.

Chu Tư Linh toàn thân cứng đờ, mùi rượu vang đỏ đọng lại trên chóp mũi cậu ngày càng đậm. Còn có chút khıêυ khí©h muốn truyền ý tứ với cậu.

Cậu quay lại nhìn Lục Hoài đang dựa vào cửa bếp, mím môi nói:

"Anh đừng trêu tôi nữa."

Lục Hoài nhướng mày: "Sao vậy? Anh không có trêu chọc em."

Tin tức tố rượu vang đỏ phả lên gáy Chu Tư Linh, chậm rãi vuốt ve tuyến nhạy cảm của Chu Tư Linh. Mặt cậu đỏ bừng, chân tay không khỏi mềm nhũn:

"Anh..."

Lục Hoài dùng vẻ mặt vô tội đứng một bên, nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Hai tay chống trên bục, Chu Tư Linh hai má đỏ bừng run rẩy:

"Lục tiên sinh, đồ ăn chưa làm xong..."

Lục Hoài nhìn nồi canh đang sôi sùng sục, nói: "Được."

Tin tức tố rượu vang đỏ còn sót lại sau gáy, miễn cưỡng cào cào sau gáy Chu Tư Linh rồi rời đi.