Chương 22

Những người khách khác trong tiệm lẳng lặng nhìn trộm Toái Toái vài lần, có hai cô gái che miệng cười, thấy người quay phim còn đang chụp gì đó, bọn họ mới đùn đẩy nhau chạy đi tính tiền.

Sau đó, như ấn vào chốt mở nào đó, những vị khách ở hai bàn còn lại cũng lục tục tính tiền rồi đi. Hai nhân viên phục vụ bưng chén đĩa, tới chỗ bàn bên cạnh nơi Toái Toái ngồi để dọn dẹp.

Khi đi ngang qua chỗ cậu, bọn họ còn ngẩng đầu nhìn đứa bé đáng yêu này.

Bàn tay nhỏ của Toái Toái khẽ buông xuống, thấy chị gái nhìn mình, cậu cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô. Cô gái mỉm cười, cứ tưởng cậu bé nhìn chăm chú vào tờ giấy trong tay mình, cô cười nói:

“Khách nhí muốn tính tiền sao?”

Toái Toái a một tiếng, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn, nhận ra anh trai còn chưa về, cậu lập tức căng thẳng tới nỗi tay xoắn vào nhau.

Cậu, cậu không có nhiều tiền QAQ.

Trong ánh mắt tươi cười của nhân viên bán hàng, Toái Toái mím môi ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Từ đi mất. Toái Toái xác nhận anh trai thật sự không quay lại, cậu cúi đầu, tim cậu đập thình thịch một lúc, cậu mới khẽ trả lời:

“Em, em sẽ trả tiền mà.”

Lần này coi như chị nhân viên hiểu lầm thật rồi, cô tưởng Toái Toái thật sự muốn trả tiền, còn tốt bụng chỉ vào mã QR ở góc bàn.

“Chỉ cần quét cái này là có thể trả tiền, tổng cộng là 17,8 tệ, hôm nay là ngày thứ tư giảm giá, em chỉ cần thanh toán 16 tệ là được.”

Toái Toái căng thẳng gật đầu, đầu óc cậu trống rỗng, cậu không tính được là mình cần trả bao nhiêu tiền. Cậu trộm liếc nhìn chị gái đang đứng cạnh mình, cậu thấp thỏm bấu hai tay vào nhau. Toái Toái liếc thấy điện thoại của Thẩm Từ nằm trên bàn, cậu lại nhìn chị gái kia rồi vội cầm điện thoại cho cô xem.

“Tiền, tiền trong điện thoại ạ.”

Chị gái nhìn kem dính trên mép Toái Toái và gò má phình lên, cô ngứa tay muốn nắn nắn.

“Được, có thể trả tiền bằng điện thoại.”

Chị gái lợi dụng việc công để lấy lợi ích riêng, cô đứng ở đó không chịu đi, thậm chí còn định sờ mặt khách.

Toái Toái càng căng thẳng hơn, cậu cầm điện thoại cho rằng vừa rồi Thẩm Từ chỉ cần lắc lắc là có thể trả tiền, cậu cũng cầm điện thoại lắc lắc trước mặt chị nhân viên.

Chị nhân viên, “?”

Cậu bé đang yểm bùa cô hả?

Toái Toái cũng hoang mang, còn vươn tay vỗ vỗ vào chiếc điện thoại.

“Không kêu bíp sao?”

Phải bíp một cái mới đúng chứ, Toái Toái thầm nghĩ.

Cậu giương mắt nhìn chị nhân viên, lại cầm điện thoại lắc lắc hai cái.

“Bíp!”

Toái Toái tự kêu lên, định vượt ải khó bằng sự đáng yêu này. Chị nhân viên ôm ngực hít sâu một hơi.

Hành vi của những đứa bé đều rất lạ lùng, nhưng thật sự rất đáng yêu! Lòng chị nhân viên gào thét liên tục. Mà những khán giả ngồi xem phát sóng từ đầu đến giờ đã biết chuyện Thẩm Từ mua bóng bay, bọn họ nhận ra Toái Toái đang bắt chước Thẩm Từ trả tiền.

[AWSL!]

[Ha ha ha, tôi cười chết mất, Thẩm Từ, anh nhìn xem anh dạy cậu nhóc cái gì vậy này!]

[Cô cười gì đó, con tôi không cần mặt mũi nữa rồi! Chẳng phải là không biết trả tiền thôi sao, có sao đâu nào, không cho con tôi ra vẻ dễ thương để trả nợ sao?[

Khi khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười tới nỗi không nhặt được mồm, cuối cùng Thẩm Từ cũng đi ra. Toái Toái thấy Thẩm Từ quay về, cậu lập tức thở phào, vội đưa điện thoại cho anh.