Chương 14

"Vẫn chưa tạo kết mà em." Thường Hành ôm lấy cậu thở gấp.

Bạch Tiểu Đường không dễ chịu, huyệt đạo co lại mυ"ŧ cái cán dữ tợn vào, dòng nước sền sệt tựa hồ nhỏ giọt trên đất: "Tôi... Tôi khó chịu..."

"Đừng sợ." Thường Hành nhíu mày nắm gáy cậu, "Em vừa mới rời khỏi tôi khá lâu, chất dẫn dụ của tôi lại bị nước thuốc che mất, giờ cắm tạm chấp nhận một chút." Hắn không dấu vết thẳng lưng, vận động theo biên độ nhỏ, "Thoải mái hơn chưa?"

Người Bạch Tiểu Đường mềm như nước, cậu dán vào ngực hắn run bần bật, rồi đột nhiên cứng đờ, hô hấp hỗn loạn, nghẹn ngào. Mà bàn tay sờ bắp đùi cậu của Thường Hành dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp.

Hắn bỗng nhiên ngơ ngẩn, đột nhiên siết chặt cánh tay ôm hông Bạch Tiểu Đường: "Phát tình?"

Bạch Tiểu Đường đau đớn thở dốc, kéo cổ áo lộ ra tuyến thể ở gáy.

"Tiểu Đường em chịu đựng chút." Thường Hành lại hoảng sợ, "Chất dẫn dụ của tôi bị nước thuốc che mất rồi."

Bạch Tiểu Đường sao nhịn được, vùi vào trong lòng Thường Hành càng run hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ theo bắp đùi chảy xuống, thuốc sắp không che được mùi chất dẫn dụ ngọt ngào.

Thường Hành cắn răng rút ra, ôm cậu mềm như bông chạy ra ngoài, lên tầng rời khỏi sòng bạc, vứt mặt nạ đi gọi hạ nhân: "Phòng của tôi đã quét tước chưa?"

Hạ nhân bị biểu tình của hắn dọa sợ, vâng vâng dạ dạ gật đầu.

Thường Hành thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, ôm Bạch Tiểu Đường vào phòng ngủ kiểu Tây. Cậu đến kì phát tình, đứng không vững, ngã vào chăn kéo sườn xám trên người ra. Mà Thường Hành thì vọt vào phòng tắm xả nước lên người, tắm sạch mùi thuốc mới chật vật chạy về giường, cắn tuyến thể của Bạch Tiểu Đường.

Hai người thở hồng hộc cùng ngã xuống giường, hắn bật cười trước: "Trước kia thì không cho tôi tạo kết, giờ thì vui chưa? Tự nhiên phát tình..."

Bạch Tiểu Đường cũng cong khóe miệng, nhích lại gần ngửi mùi của Thường Hành, quyến luyến cọ cổ hắn: "Anh nói nữa xem, đêm nay đừng mơ ôm tôi ngủ."

"Tôi không chỉ muốn ôm, tôi còn muốn cắm!" Thường Hành xoay người đè cậu dưới thân cười dọa cậu, "Đêm nay tôi nhất định phải bắt nạt em."

Bạch Tiểu Đường ôm cổ Thường Hành không phục hừ hừ, đầu tiên là quấn lấy hắn hôn môi một lát mới phản bác: "Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu."

"Đúng đúng đúng, em nói đúng hết, là em bắt nạt tôi." Thường Hành định dỗ cậu vui, Bạch Tiểu Đường nói cái gì hắn cũng nghe, chọc cậu cười mới bỏ qua.

Bạch Tiểu Đường cười xong dần dần bình tĩnh lại, thấy mình khỏa thân, quần áo Thường Hành lại ướt, tách chân ra hít vào một hơi: "Muốn cắm không?"

Cậu chủ động đề nghị, sao Thường Hành có thể từ chối, hắn lột quần áo ưỡn lưng cắm vào, vừa cắm vừa ngửi mùi hương trên người Bạch Tiểu Đường, hận không thể đưa cậu đi tắm.

Nhưng mà dùng nước rửa, sao kí©h thí©ɧ bằng làm Omega từng chút từng chút bị chất dẫn dụ của mình xâm chiếm chứ?

Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường tận tình va chạm, dục căn đâm mở huyệt thịt ướt mềm của cậu, lại đâm vào cửa tử ©υиɠ. Nhưng hắn không bắn vào trong mà rút ra trước khi bắn, bắn rãnh mông cậu đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại bắn lên bụng nhỏ của cậu.

"Làm gì thế hả?" cậu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy bụng, tức giận run run.

"Tiểu Đường, trên người của em toàn là mùi của tôi." Thường Hành đắc ý thưởng thức cơ thể của Bạch Tiểu Đường, "Người khác ngửi cái là biết em là của tôi."

"Khó chịu muốn chết." Cậu kéo tay Thường Hành nhẹ giọng oán giận, "Mau đưa tôi đi tắm."

Thường Hành không nỡ tắm, cưỡng ép kéo tay Bạch Tiểu Đường làm cậu bắn một lần nữa mới lưu luyến ôm cậu vào phòng tắm. Hai người ngồi trong bồn tắm không tránh được lại lăn lộn một phen, lúc Bạch Tiểu Đường tắm sạch thì trời đã sắp sáng.

Hắn khoác khăn tắm đi theo sau cậu, thường thường ân cần thò lại gần ân ái.

"Cắm cũng cắm rồi, sao còn dính người như vậy hả?" Bạch Tiểu Đường ngồi ở mép giường bóc quýt ăn, bị Thường Hành làm phiền, tìm chỗ trốn.

"Đã tạo kết đâu..." hắn trông mong nhìn chằm chằm bắp đùi Bạch Tiểu Đường, "Em đồng ý với tôi là đêm nay tạo kết."

"Tôi đồng ý lúc nào?" Bạch Tiểu Đường nhét múi quýt vào miệng Thường Hành, muốn lấp kín lời hắn.

Thường Hành ngấu nghiến ăn xong miếng quýt, ôm eo cậu hừ hừ: "Em đừng tưởng là tôi không phát hiện, sau khi tôi hỏi em có thể tạo kết không, em muốn gật đầu rồi."

"Tôi muốn..." Bạch Tiểu Đường tức giận đến nỗi bật cười, "Lòng tôi nghĩ cái gì anh cũng nhìn ra được à?"

"Đương nhiên." Thường Hành kề sát bên tai cậu cười hì hì nói, "Tôi nhìn ra được em yêu tôi."

Lòng Bạch Tiểu Đường rơi cái bộp, tim đập chợt gia tốc, cậu ngồi bên mép giường đỏ mặt lên, ngón tay run rẩy không bóc được vỏ quýt, ấp úng nói: "Ai... Ai nói tôi yêu anh?"

Thường Hành đột nhiên nhào qua đè cậu dưới thân, cười hỏi lại: "Bị tôi phát hiện rồi chứ gì?"

"Anh buông ra..." Bạch Tiểu Đường thẹn quá hóa giận, "Ai thèm yêu Alpha như anh chứ?"

"Nhưng em yêu tôi." Thường Hành đáp trả, ý cười đầy mặt.

Bạch Tiểu Đường náo loạn một lát rồi không giãy giụa nữa, ôm cổ Thường Hành triền miên hôn môi, thầm nghĩ hắn cảm thấy yêu thì cứ cho là yêu đi, dù sao cậu cũng không rời khỏi hắn.

Hai người ở trên giường triền miên, ngoài cửa lại bỗng nhiên có tiếng đập cửa dồn dập.

"Ông chủ, người nhà họ Thiệu tìm ngài."

Thường Hành nghe lời này thì không trả lời, vẫn quấn lấy Bạch Tiểu Đường hôn một lát mới bực bội đứng dậy: "Nhà họ Thiệu nào?"

"Nhà muốn liên hôn với chúng ta ạ." Hạ nhân ngoài cửa vội vàng giải thích, "Có gặp không?"

"Liên hôn..." hắn vừa muốn từ chối, Bạch Tiểu Đường lại nhéo ngón tay hắn.

"Em muốn đi à?" hắn nghi hoặc phủ thêm quần áo, lại giúp Bạch Tiểu Đường tìm bộ áo ngủ.

Cậu cắn răng gật đầu, đầu ngón tay hơi run.

Thường Hành trầm mặc một lúc lâu, lại nói vọng ra ngoài: "Mời người đến phòng khách, tôi ra ngay." Nói xong đứng dậy sột soạt sửa sang lại quần áo, thấy Bạch Tiểu Đường ngồi trên giường bất động, bỗng buồn cười bế cậu lên, "Ha, chưa tạo kết đã bắt đầu sai bảo tôi rồi à?"

"Sao anh không hỏi vì sao tôi muốn đi?" cậu cầm thắt lưng áo tắm nhẹ nhàng cởi.

Thường Hành giúp cậu đeo mặt nạ, mình thì không đeo, ôm Bạch Tiểu Đường ra ngoài cửa: "Tôi nói rồi còn gì? Chờ em chủ động nói cho tôi."

Cậu tựa vào vai Thường Hành hừ hừ, ra cửa mới an tĩnh lại, vẫn không nhúc nhích chui vào lòng hắn như thể ngủ rồi.

Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường vừa nghĩ, vừa tự hỏi sách lược ứng đối người nhà họ Thiệu, vừa phân tích nguyên nhân Bạch Tiểu Đường muốn gặp người nhà họ Thiệu. Nghĩ tới nghĩ lui đã vào phòng khách, hắn ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng tiếp đón.

Nói thật, Thường Hành ngay cả tên vị nhà họ Thiệu này cũng không biết, đối phương cũng không có ý giới thiệu, ngồi ở đó lo âu xoa tay, ấp úng một lúc lâu mới nói được một câu: "Ông chủ Thường, ngài cũng đến chơi à?"

"Sòng bạc tôi mở, chẳng lẽ không thể đến chơi?" Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường buồn cười lắc đầu, "Khó lắm ông mới đến được một lần, sao không đi xuống chơi một lát?"

Người nhà họ Thiệu kia lộ vẻ xấu hổ, không ngờ mình trứng chọi đá không chơi nổi hắn, lại nói lảng sang chuyện khác hỏi Omega trong lòng Thường Hành là ai. Mà Bạch Tiểu Đường trong lòng Thường Hành thì nháy mắt cứng đờ, cũng không biết là vì sao, bắt đầu vùi người thật sâu vào lòng hắn.

"Omega tôi sắp cưới." Hắn ôm Bạch Tiểu Đường càng chặt, nói vô cùng chắc chắn, "Chuyện sớm muộn thôi, ngày mai sẽ đăng báo."

Bạch Tiểu Đường nghe là nóng nảy, đầu vừa mới ngẩng lên đã bị Thường Hành đè xuống.

Hắn vừa bắt nạt cậu, vừa nheo mắt bật cười lên: "Nhà họ Thiệu các ông lại có ý liên hôn chứ gì? Lần này là ai?"

Lời này thực sự khó nghe, sắc mặt Alpha trước mặt Thường Hành thay đổi, cuối cùng ông ta cố nén cơn giận gượng cười: "Ông chủ Thường, Omega nhà tôi làm thϊếp cũng được, chỉ cần ngài chịu nể mặt..."

Thường Hành chưa cả kịp từ chối, Bạch Tiểu Đường đã đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

"Ông thấy rồi đấy, Omega nhà tôi không đồng ý." Thường Hành làm bộ khó xử nhún vai, ba bước thành hai bước đuổi theo cười không khép miệng được, "Từ từ."

Bạch Tiểu Đường hất tay hắn ra, tức giận nói nhỏ: "Anh ra đây làm gì? Người ta cam chịu làm thϊếp, lòng anh sung sướиɠ chứ gì?"

Thường Hành bị hất ra một lần lại dán sát một lần: "Tiểu Đường, tôi từ chối rồi..."

"Không được cưới nó!" Bạch Tiểu Đường nghe vậy thì tức giận, nắm cổ áo Thường Hành quát, "Có nghe không?"

"Được được được, tôi không cưới." Thường Hành dở khóc dở cười ôm eo cậu, "Tôi cưới em được chưa?"

Bạch Tiểu Đường đang nổi nóng, không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay: "Được!"

Câu "Được" này gào lên, phòng khách trống rỗng thậm chí còn có tiếng vang mỏng manh. Gào xong Thường Hành và Bạch Tiểu Đường đều ngây ngẩn cả người.

Hắn hồi thần trước, khiêng cậu lên vai chạy ra ngoài cửa: "Hôm nay đóng cửa sòng bạc tôi cũng mặc kệ, tạo kết với em trước rồi nói sau."

Bạch Tiểu Đường đấm vai Thường Hành dở khóc dở cười giãy giụa: "Anh thả tôi xuống!"

Hắn buông tay, lại thả Bạch Tiểu Đường vào xe, không đợi tài xế đến, tự mình lái xe trên đường phố lúc sáng sớm, thiếu chút nữa đâm hỏng cửa nhà họ Thường.

Bạch Tiểu Đường tựa vào ghế cười không thở nổi: "Tôi có chạy đâu, anh vội cái gì?"

"Tôi vội chứ!" Thường Hành cắn răng giẫm phanh, bế Bạch Tiểu Đường vọt vào phòng ngủ hít sâu một hơi, "Một ngày chưa tạo kết với em thì sống như một năm."

"Miệng lưỡi dẻo quẹo." Cậu ghét bỏ hừ, "Nói nữa thì không cho anh cắm."

"Tiểu Đường..." Thường Hành vội vàng ngồi bên giường không dám lộn xộn, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn người cậu.

"Phiền." Bạch Tiểu Đường đỏ mặt nói nhỏ, cởi thắt lưng áo tắm chậm rì rì cởi ra, trên cơ thể mảnh khảnh toàn dấu vết mà hắn lưu lại. Thường Hành nhìn mà người nóng bừng, hưng phấn gọi tên Bạch Tiểu Đường đẩy cậu xuống giường.