Chương 20

Thường Hành tựa lưng vào ghế ngồi thở hổn hển mấy hơi, thấy trên hàng mi đen của cậu có vệt nước mắt tức khắc giận sôi máu: "Vẫn khóc à?"

Bạch Tiểu Đường nằm trong lòng hắn uất ức gật đầu.

"Khóc cái gì mà khóc, chỉ biết làm anh đau lòng." Thường Hành hôn cậu mấy cái, "Anh nói cho em biết, về sau anh sẽ không bị lừa nữa, em chờ bị anh làm cho không xuống giường nổi đi."

"Thường Hành, anh còn cưới em không?" Bạch Tiểu Đường nghe vậy thăm dò, "Ngày mai... Ngày mai còn đi đăng ký kết hôn không?"

"Không cưới em... anh cưới ai?" hắn ấn cậu vào giữa hai chân đánh mông vài cái, đánh xong lại ôm cậu vào trong lòng hôn, "Có đau không?"

Bạch Tiểu Đường rưng rưng gật đầu, chớp mắt vùi vào trong lòng Thường Hành.

"Còn giả vờ..." Thường Hành tức cười, "Anh căn bản không dọa được em! Trên giường thì không sợ đau, chỉ đánh hai cái mà em đã khóc rồi?"

Cậu ôm cổ Thường Hành lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng ngậm vành tai hắn nhỏ giọng thì thầm: "Anh... em làm thế nào anh mới không giận nữa?"

"Ấn em xuống giường lăn lộn một đêm mới hả giận!" Thường Hành kìm nén hôn cậu một cái, "Còn lạnh không? Lạnh thì anh ôm em sưởi ấm một lát."

Bạch Tiểu Đường vội gật đầu, giây lát bỗng nhiên không nhịn được bật cười: "Thường Hành, anh hung dữ quá."

"Anh hung dữ? Anh hung dữ mà em còn không sợ." Hắn buồn bực nhéo quai hàm cậu, "Đúng là da^ʍ."

Bạch Tiểu Đường nghe mà người run rẩy, e lệ cúi đầu xốc váy.

"Làm gì thế?" Thường Hành nhướng mày đè cổ tay của cậu, "Trên xe lạnh."

Cậu cố chấp tránh tay Thường Hành ra, sờ soạng tất chân cởi xuống: "Sau này... Sau này không cần cái này..."

"Nên vứt sớm rồi." Thường Hành vừa lòng hừ hừ, giúp cậu cởi tất ném xuống ghế sau. Cậu không có lưỡi dao hơi co quắp, lại có chút bất an, ngồi trên đùi Thường Hành vặn vẹo, mắt trông mong nhìn chằm chằm mặt hắn.

"Muốn anh hôn em à?" Thường Hành ấn gáy cậu nhích lại gần, "Hay là muốn anh cắm vào?"

Bạch Tiểu Đường siết cổ áo hắn hơi run run: "Không phải anh nói... Nói sợ em bị lạnh à?"

"Thế thì là muốn anh cắm." Thường Hành lại hiểu rõ cười cười, kéo chân cậu ra ngồi ở giữa háng căng phồng của mình, dục căn nóng bỏng dù cách quần cũng làm cậu run rẩy không thôi.

"Sau này anh không nhường nhịn em nữa." Thường Hành nhéo cằm cậu lắc đầu, "Cho em quen thói."

Bạch Tiểu Đường kéo váy cắn răng mất tự nhiên hừ một tiếng.

"Hửm?" hắn duỗi tay thô bạo sờ giữa hai chân cậu, "Còn chọc anh?"

Cậu hơi ngừng thở, bị Thường Hành xoa hai đùi run rẩy, chớp mắt đã ướt. hắn lại ngừng tay, đặt cậu sang bên cạnh lái xe về nhà. Bạch Tiểu Đường cuộn người ngồi trên ghế run bần bật, si mê nhìn sườn mặt Thường Hành, về đến nhà cũng không nỡ dời mắt đi.

Dù cho hắn dịu dàng cạy trái tim cậu ra, nhưng Bạch Tiểu Đường si mê sự ham muốn chinh phục có sẵn trên người Thường Hành hơn. Vì thế lúc xuống xe, cậu dính sau Thường Hành một tấc cũng không rời đi vào phòng ngủ, chỉ thiếu không dán trên lưng đối phương, vừa đi vừa kéo vạt áo hắn đáng thương vô cùng. Thường Hành cũng nhịn đến cửa phòng ngủ, sau đó đá văng cửa người khiêng cậu lên vai, ném xuống giường.

"Bạch Tiểu Đường, lúc anh dịu dàng thì em không dính anh, lúc anh cộc cằn thì em cảm thấy hứng thú à?" Thường Hành đè lên người cậu tức giận cực kỳ, "Lúc trước anh đối tốt với em, em căn bản không để trong lòng chứ gì?"

Cậu nhấc váy không lên tiếng, lộ ra qυầи ɭóŧ ướt đẫm cọ háng Thường Hành.

"Bạch Tiểu Đường!" hắn buồn bực kéo qυầи ɭóŧ của cậu xuống, "Rốt cuộc em có yêu anh không?"

Bạch Tiểu Đường chớp chớp mắt: "Em..."

"Thôi, anh không muốn nghe." Thường Hành lại suy sụp phất tay cắt lời cậu, "Tự cởϊ qυầи áo."

Bạch Tiểu Đường ngoan ngoãn làm theo, cởϊ qυầи áo nằm xuống trước mặt hắn, còn chủ động mở chân. Thường Hành nhìn miệng huyệt bị mình sờ ướt thì thở dốc, đứng dậy đẩy cửa vào phòng tắm.

Bạch Tiểu Đường uất ức chui vào chăn, rơi vài giọt nước mắt, sau đó run rẩy chạy đến cửa phòng tắm: "Thường Hành."

Thường Hành đang xả nước vào bồn tắm.

"Thường Hành." Cậu dán lên cửa không nhịn được run rẩy, "Anh không cần em à?"

Hắn quay đầu vẫy tay với cậu: "Đứng đấy làm gì? Không chui vào lòng anh à."

Bạch Tiểu Đường vội vàng chui vào lòng Thường Hành, ôm eo hắn ngồi xuống bồn tắm: "Không phải anh bảo em cởϊ qυầи áo à?"

"Cởϊ qυầи áo tắm rửa." Thường Hành dùng nước ấm xối lên hoa hải đường ở đầu vai cậu, "Trong mắt em, anh cởϊ qυầи áo cũng chỉ là chuyện lên giường thôi à?"

Cậu tự biết mình đuối lý, ngồi trong lòng Thường Hành chột dạ xoắn ngón tay.

"Lại đây." Thường Hành lạnh mặt nhìn cậu một hồi, không nhịn được ôm lấy eo Bạch Tiểu Đường ấn cậu vào lòng.

"Em yêu anh." Cậu nằm trong lòng Thường Hành nhẹ giọng thì thầm, chậm rì rì mở miệng, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đến bến tàu muốn gϊếŧ lão Phương, bởi vì năm đó lão giật dây mới làm ba em có ý muốn liên hôn."

Hắn xụ mặt nghe, thỉnh thoảng lại xối nước lên người cậu.

"... Lão Phương nói cho ba em là nếu ông ta thúc đẩy liên hôn với nhà họ Thường, nhà họ Thiệu có lãi thêm 20%. Ba em cảm thấy có thể lợi dụng việc liên hôn nhúng tay vào việc làm ăn của nhà họ Thường, làm ăn có lời, vì thế không chút nghĩ ngợi đã bán em." Bạch Tiểu Đường nói mà khổ sở, vùi mặt vào cổ Thường Hành, người run bần bật, "Em hận ba em, cũng hận lão Phương, ngày đó em thấy lão đứng một mình ở bến tàu thì muốn báo thù, ai biết được lão lại mang thủ hạ theo, sau khi bị phát hiện em phải trốn vào trong xe, đúng lúc gặp được anh."

"Vừa vặn ngày đó em không mang thuốc ức chế, cho nên bị anh cắn." Thường Hành xoa gáy cậu, dừng một chút, "Nhưng anh có bảo em kể những chuyện này đâu?"

Bạch Tiểu Đường đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên: "Thường Hành, phải làm thế nào anh mới không giận em?"

Hắn thở dài, kéo cậu vào lòng dịu dàng hôn: "Tiểu Đường, lúc trước sao em không nói sự thật cho anh?"

"Em sợ." cậu thút tha thút thít, nói, "Em... Em sợ anh ghét em, em sợ anh ghê tởm thân phận của em."

"Cho nên ngày tạo kết em nói em sợ không rời khỏi anh được?" Thường Hành đau lòng không thôi, ôm chặt Bạch Tiểu Đường vào trong lòng, "Anh chỉ giận chuyện em không tin anh... Ai vứt bỏ em chứ anh sẽ không vứt bỏ em."

"Nhưng mà Thường Hành... Em... Em là người bị người thân vứt bỏ." Bạch Tiểu Đường dỡ xuống phòng bị cuối cùng, tựa vào vai Thường Hành khóc thương tâm muốn chết, "Mẹ em mất từ sớm, ba em và mẹ kế chỉ nghĩ cách dùng em để đổi lấy vinh hoa phú quý, anh bảo em... tin tưởng người khác thế nào? Chính em còn không dám tin..."

"Giờ thì sao?" Thường Hành kéo cậu ra, nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng của cậu kiên trì hỏi, "Em tin anh không?"

Bạch Tiểu Đường dùng ngón tay rỏ nước nhẹ nhàng sờ mặt Thường Hành, sau đó cúi đầu cào hầu kết hắn.

Lửa giận vừa mới bình ổn của Thường Hành lại bừng lên, hắn nhấc tay Bạch Tiểu Đường đè người lên thành bồn tắm đánh mông: "Tin anh không?"

Cậu nằm trên bồn tắm bị đánh kêu hừ hừ, Thường Hành không quan tâm cậu giả vờ kêu đau rêи ɾỉ, cuối cùng hắn dở khóc dở cười.

"Rốt cuộc em muốn anh làm gì?" Thường Hành nhéo gáy cậu.

"Anh... Anh dữ lắm." Bạch Tiểu Đường bò lại vào trong lòng hắn cọ cọ, "Nhưng em thích."

Thường Hành nhéo gáy cậu nheo mắt lại: "Thích thật không?"

Cậu gật đầu, đầu ngón tay run rẩy vẽ vòng tròn trên nước.

"Không sợ anh làm đau em?" Thường Hành cong chân tách đùi Bạch Tiểu Đường ra.

"Không sợ..." cậu hưng phấn nhìn hạ thân, lại không ngờ trượt chân, nhào vào trong nước, mặt vừa vặn va vào giữa háng Thường Hành.

Thường Hành bị cậu đập cho kêu rên, nhấc tay cậu lôi người lên khỏi nước. Cả người cậu ướt sũng nước, cậu xoa mũi uất ức kêu đau.

"Nghiện giả vờ rồi chứ gì?" hắn cúi người đè lên Bạch Tiểu Đường, siết chặt eo cậu, lòng còn sợ hãi mà oán giận, "Xem em còn dám lộn xộn không, ngã bị thương thì thế nào?"

Câu trước có lực uy hϊếp, nửa câu sau lại tràn đầy quan tâm. Bạch Tiểu Đường nghe vậy gan lại lớn, túm tay Thường Hành lóng ngóng bò lên người hắn.

"Bạch Tiểu Đường." Thường Hành hung hăng quay đầu lại lườm cậu một cái.

Cậu cười hì hì ôm cổ Thường Hành, cố sức bò lên lưng hắn lắc chân, lại cong mông cọ loạn khắp nơi.

"Câu hỏi vừa rồi em vẫn chưa trả lời anh." Hắn trở tay vỗ mông cậu.

"Anh đoán xem." Bạch Tiểu Đường cưỡi trên người Thường Hành đắc ý cười, "Anh đoán xem giờ em tin anh không."

Hắn hít sâu một hơi, muốn ngăn chặn cảm xúc quay cuồng trong lòng, nhưng thất bại. Thường Hành đột nhiên xoay người ôm cậu thô bạo hôn, hôn cho Bạch Tiểu Đường run run, thở không nổi mới nhả ra.

"Em tin anh không?" Thường Hành thò tay vào bắp đùi cậu vuốt ve.

"Nhẹ chút... Thường Hành nhẹ chút..." Bạch Tiểu Đường cắn hầu kết hắn hừ hừ, "Em đau."

Thường Hành lại tiếp tục xoa: "Trả lời anh trước."

Bạch Tiểu Đường nghĩ ngợi, túm tay hắn ấn vào giữa hai chân mình: "Em không... Không nói cho anh..."

Thường Hành tức giận hận không thể dùng lực, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của cậu lại không nỡ, nắm chặt ngón tay thật nhiều lần đều nháy mắt vô lực. Bạch Tiểu Đường trông mong, đợi lâu cũng không thấy hắn xoa, đành tự mình kéo tay Thường Hành lắc lắc.

"Tiểu Đường." Thường Hành bỗng nhiên nằm lên người Bạch Tiểu Đường bật cười, "Chúng ta chuyển nhà đi."

Bạch Tiểu Đường nao nao: "Chuyển nhà?"

"Ừ, chuyển nhà." Thường Hành ngửi mùi thơm ngọt trên người cậu một hồi lâu, thấy cậu vẫn chưa hiểu, hận sắt không thành thép bóp núʍ ѵú cậu, "Anh ghen không được sao? Lần đầu tiên em gả vào nhà họ Thường lại không phải gả cho anh..."

Bạch Tiểu Đường ôm vai Thường Hành chớp mắt: "Anh không thèm để ý mà?"

"Anh không thèm để ý, nhưng anh ghen." Hắn đứng lên, ôm Bạch Tiểu Đường ướt đẫm đi vào phòng ngủ.

Cậu tựa vào vai Thường Hành, rõ ràng là căn phòng quen thuộc cực kỳ, cậu lại nhìn ra phong cảnh khác biệt, thậm chí ánh trăng len qua rèm cửa cũng ấm áp vô cùng.

"Thường Hành, em tin anh." Lòng Bạch Tiểu Đường khẽ động, cậu bỗng nhiên nhéo lỗ tai hắn thò lại gần cắn, "Anh không cần bảo đảm gì với em, em sẽ luôn tin anh."

"Tin anh còn cắn?" Thường Hành thở dài ngồi bên mép giường, ôm cậu, "Cắn hỏng thì em đi đâu tìm Alpha yêu em như này?"

Bạch Tiểu Đường nghe vậy còn cắn tai Thường Hành không buông, sau một lúc lâu mới lưu luyến ngẩng đầu, vừa mới đứng dậy lại ngồi về: "Thường Hành, anh nói muốn làm em một đêm, giờ... sắp nửa đêm."

Hắn tưởng cậu sợ mệt, lại không ngờ Bạch Tiểu Đường uất ức oán giận: "Không làm em, trời sẽ sáng."