Chương 23

Bạch Tiểu Đường ngồi trên đùi hắn cười trốn, ngón tay bị ly nước hun đến nóng hầm hập, người cũng mềm đi, hơn nữa vừa mới thân thiết với hắn xong, giờ phút này cậu nằm trong lòng Thường Hành thế nào cũng không chịu rời.

"Bây giờ chú lính chì của em muốn ngủ." Thường Hành vừa nói vừa ôm cậu vào phòng ngủ, "Ngày mai còn phải đối mặt với ma quỷ, không chừng còn bị cá nuốt vào bụng, làm em không tìm thấy."

"Không liên quan..." người Bạch Tiểu Đường vừa mới nằm xuống giường, chui tọt vào trong chăn, lại cười kéo tay Thường Hành, "Lạnh quá." Chờ hắn ôm mình, cậu mới tiếp tục cảm thấy mỹ mãn thì thầm, "Chú lính chì anh kiểu gì cũng về với em."

Thường Hành bóp mũi cậu một cái, bật cười.

Cuộc đời không thể đẹp đẽ như truyện cổ tích, nhưng hắn muốn làm Bạch Tiểu Đường tin thế gian này còn tình yêu ấm áp như truyện cổ tích. Quả thật cậu cũng từng gặp bất hạnh, nhưng chung quy vẫn là tiểu thiếu gia chưa từng gặp khổ, vào lầu hát cũng bởi vì học nhanh nhớ lâu nên được bà chủ yêu quý, dù không tiếp khách cũng không đói bụng bị người khác ức hϊếp.

Huống chi Bạch Tiểu Đường gặp được Thường Hành rồi cũng được cưng chiều, sống còn sung sướиɠ hơn cả lúc còn sống ở nhà họ Thiệu, biết khổ ở đâu được? Rõ ràng là Omega, lại cả ngày làm cái đuôi theo sau hắn chọc hắn giận, cho nên mấy truyện cổ tích mà Thường Hành kể đúng là dọa được cậu.

Đêm còn dài, có người vui đương nhiên có người sầu.

Hôm sau Thường Hành đưa Bạch Tiểu Đường về nhà, cậu không có ý kiến, ngoan ngoãn ngồi ở sô pha cùng suy nghĩ với hai anh em. Thật ra cậu không thân với Lan Tiểu Xuyên, tuy rằng nghe nói tẩu tử cũng diễn ở trong lầu hát nhưng cậu chưa bao giờ gặp, mà đều là Omega, cậu lại hiểu cách làm của đối phương.

Thường Hành là Alpha sống dưới ánh sáng của Thường Cửu, đeo mặt nạ giả bộ ăn chơi trác táng, dù cả ngày ăn chơi đàng điếm cũng không có báo chí nào cảm thấy hứng thú. Nhưng Thường Cửu thì khác, hắn là người nối nghiệp danh chính ngôn thuận của nhà họ Thường, sau khi "vợ trước" qua đời, đừng nói đến Omega, ngay cả Beta cũng chưa từng chạm vào, hiện giờ bỗng nhiên say mê một con hát xuất thân thấp hèn, sao không gây sóng to gió lớn cho được?

Bạch Tiểu Đường hay nghĩ, nếu đặt mình vào tình cảnh tương đồng thì mình sẽ làm thế nào, lén lút rời đi giống Lan Tiểu Xuyên, hay là ở lại đối mặt cùng Alpha? Hơn nữa lựa chọn thứ hai có cảm giác đồng cam cộng khổ, nhưng Bạch Tiểu Đường hiểu rõ, chỉ có người trong cuộc mới cảm thấy khổ sở.

Thường Hành nhíu mày đi tới đi lui trước sô pha, lại không nhịn được bế cậu lên đặt giữa hai chân, nhân lúc đại ca không chú ý nhỏ giọng thì thầm với Bạch Tiểu Đường: "Nếu là em thì em có chạy không?"

"Anh không khiến người ta chú ý như đại ca." Bạch Tiểu Đường nhỏ giọng thì thầm, "Chúng ta lên báo cũng không ai để ý đâu."

Thường Hành buồn bực lườm cậu một cái, lại khuyên anh mình yên tâm.

"Em điều tra rồi, chuyện này nhà họ Thiệu không ra tay." Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường sang một bên, thu biểu tình, nghiêm túc hỏi, "Anh nghĩ kĩ xem tẩu tử có thể đi đâu, em phái người đi tìm."

Thường Cửu tựa vào sô pha mệt mỏi thở dài, hoang mang lẩm bẩm tự nói: "Chắc không phải rời khỏi Thượng Hải rồi chứ? Anh đến quê em ấy tìm." Nói xong sắc mặt tối tăm ra cửa.

Bạch Tiểu Đường theo sô pha bò đến chân Thường Hành nhẹ nhàng hôn mặt hắn. Thường Hành vẫn đang suy tư, thất thần ôm cậu vào trong lòng: "Tiểu Đường, em nghĩ giúp anh xem chuyện này có lạ không?"

"Chắc tẩu tử không rời khỏi Thượng Hải đâu." Bạch Tiểu Đường trầm ngâm một lát, nói chắc nịch, "Trên người anh ấy không có nhiều tiền, chỗ khác cũng không có người thân bạn bè, rời khỏi Thượng Hải thì sống thế nào?"

"Tuy nói thế nhưng anh Cửu không đi xem thì không chịu được." Hắn cười khổ vò đầu, "Cũng may tiểu Đường của anh không chạy."

"Nếu... Nếu em chạy thì anh làm thế nào?" Bạch Tiểu Đường nhích lại gần tò mò.

"Nếu em chạy?" Thường Hành ấn gáy cậu bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, cắn vành tai cậu gằn từng chữ một uy hϊếp, "Anh đây bắt em về chơi chết."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy người hơi cương lại, xấu hổ buồn bực đẩy Thường Hành muốn chạy trốn, kết quả bị hắn lôi tay kéo về trong lòng, cậu lại càng giãy.

"Anh biết em ướt rồi." Thường Hành đắc ý bóp eo cậu, "Em làm ướt quần anh, còn muốn trốn đi đâu?"

"Thường Hành, em... em chờ đại ca về để lấy súng." Cậu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Thường Hành lại là lợn chết không sợ nước sôi, khó được một lần không sờ bắp đùi Bạch Tiểu Đường, lại ôm cậu chậm rãi trêu đùa: "Em không nỡ, bởi vì em muốn được anh chơi."

Lúc này Bạch Tiểu Đường không giãy nữa, ôm mông ngã vào trong lòng Thường Hành giận dỗi.

"Chảy ra rồi à?" hắn định bắt nạt cậu, nói càng lộ liễu, "Qυầи ɭóŧ ướt hết chưa?"

Tai Bạch Tiểu Đường nóng rát, cậu ấp úng hồi lâu, nghẹn ra một câu: "Đừng đùa nữa, đại ca và tẩu tử về giận đấy..."

Thường Hành thở dài, ôm Bạch Tiểu Đường hôn: "Thôi, có em anh đã cảm thấy mỹ mãn rồi, chuyện khác đối với anh không quan trọng."

Bạch Tiểu Đường cũng thở dài theo, chống vai Thường Hành khập khiễng vào phòng ngủ.

"Mệt à?" hắn thuận tay nhéo gương mặt cậu.

"Thay quần!" Bạch Tiểu Đường tức giận nhảy lên cắn cổ Thường Hành, cắn xong lại rầm rì ngồi trên giường cởϊ qυầи áo.

Hắn ôm tay đứng một bên nhìn chăm chú. Qυầи ɭóŧ của Bạch Tiểu Đường cơ hồ ướt đẫm, thể dịch còn chảy dọc theo bắp đùi. Cậu biết Thường Hành còn có việc không có thời gian chơi với mình, thế là khỏa thân đắc ý lắc lư trước mặt đối phương.

"Bạch Tiểu Đường, đôi khi em thật sự rất da^ʍ." Thường Hành đẩy cậu ngã xuống giường, không đè lên, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm miệng huyệt giữa hai chân cậu, "Nếu không phải lát nữa anh phải ra ngoài làm việc thì anh rất muốn chơi chết em."

Bạch Tiểu Đường cuộn người trên giường hơi run, nghe lời này thì cắn răng mở rộng hai chân, e lệ hít sâu mấy hơi, run rẩy nói: "Em đây chờ anh về chơi chết em."

Thường Hành thở hổn hển, chịu đựng không chạm vào cậu, xoay người đi ra ngoài phòng, lúc đẩy cửa ra vẫn không nhịn được đen mặt vọt tới bên giường ấn cậu xuống giường đánh mông: "Còn học được quyến rũ người ta cơ à? Ai dạy em, xem anh có bắn chết nó không!"

Bạch Tiểu Đường bị đánh có cảm giác, vểnh mông rì rầm.

"Nói mau, ai dạy em quyến rũ người khác?" Thường Hành nhéo gáy cậu đi đến trước cửa sổ, "Em không nói anh sẽ kéo rèm ra, không chừng hiện tại trong vườn hoa có người, em chảy nước cho họ xem?"

Bạch Tiểu Đường nghe vậy sợ hãi run run, càng đến gần cửa sổ càng chảy nước nhiều, cuối cùng run rẩy kêu lên: "Thường Hành!"

Thường Hành đặt tay lên rèm, khàn giọng hỏi: "Học từ ai?"

"Chuyện... chuyện này còn phải học à?" cậu thẹn quá hóa giận, cắm ngón tay vào miệng huyệt ướt đẫm, đỏ mắt ồn ào, "Anh quát em em có cảm giác, em mẫn cảm thế đấy, anh rõ ràng biết, còn... Còn bắt nạt người ta..."

Thường Hành không nhịn được ôm cậu bật cười, càng cười càng không dừng được: "Cục cưng, em lấy mạng anh thật mà."

Bạch Tiểu Đường túm tay hắn nhảy xuống đất miễn cưỡng đứng, lòng còn sợ hãi mà nhìn chằm chằm bức rèm trốn ra sau.

"Anh dọa em thôi." Thường Hành nhịn cười kéo rèm ra một chút, "Sau nhà họ Thường chỉ có cái hồ, ai thấy được em?"

Cậu giận hờn, nghiêng ngả lảo đảo chạy về bên giường vùi người vào chăn.

"Tiểu Đường." Thường Hành vẫn cười không dừng được, "Em chờ anh về chơi em."

Bạch Tiểu Đường cách chăn giơ chân đá người, đuổi hắn đi một mình bật cười, nhét ngón tay vào huyệt đạo cắm, nhưng ngón tay vẫn kém Thường Hành. Cậu có chút dục cầu bất mãn ló đầu ra khỏi chăn, sau đó ôm gối chán đến chết lăn lộn trên giường.

Thường Hành không ở nhà, Bạch Tiểu Đường không tránh được suy nghĩ hắn đang làm gì, lại không kìm lòng được hối hận vừa rồi nên đi cùng Thường Hành, dù hai người chỉ có thể dính lấy nhau trên xe vài phút, cũng tốt hơn giờ chịu nỗi khổ tương tư.

Cậu đối đãi với tình cảm thản nhiên hơn Thường Hành nghĩ, cậu thật sự rất nhớ, bèn thay quần áo chuồn ra cửa. Trước khi đi Thường Hành từng nói phải đến sòng bạc nghe ngóng tin tức, cậu ngồi xe kéo chạy đến nơi tìm hắn, hạ nhân ở cửa đều biết mặt cậu, ân cần nói Thường Hành vừa đến chưa lâu, đang ở cùng mấy khách hàng.

Bạch Tiểu Đường nghe xong vội muốn xuống tầng, vừa hay gặp được mấy hạ nhân Beta mặc sơ mi trắng gần như trong suốt, nảy ra một kế, năn nỉ ỉ ôi từ chỗ bọn họ lấy được một bộ đồng phục, sung sướиɠ thay ra, lúc này mới nhảy nhót đi tìm hắn.

Thường Hành đang uống rượu chơi bài, ghi nhớ vài lời từ miệng mấy ông chủ khác, lúc liếc thấy Bạch Tiểu Đường thì thiếu chút nữa lòi cả tròng mắt ra.

"Ông chủ Thường, đến lượt cậu ra bài." Người chia bài thiện ý nhắc nhở.

"Mọi người chơi đi." Thường Hành đẩy hết bài xuống, "Tôi có chút việc." Nói xong cầm áo khoác cười đẩy đám người ra, ấn Bạch Tiểu Đường đang nhìn khắp nơi lên tường, "Mông lại ngứa à?"

Cậu đang lo không tìm thấy Thường Hành, tức khắc mặt mày hớn hở dán lên, vui mừng gọi một tiếng: "Thường Hành."

Cơn giận trong lòng Thường Hành tiêu đi hơn phân nửa, hắn chỉ hung hăng dùng cánh tay ôm cậu trong lòng: "Nhớ anh à?"

Bạch Tiểu Đường gật đầu cái rụp, lại ưỡn ngực khoe ra: "Em mặc bộ này đẹp không?"

Thường Hành đi lên trước một bước, cơ hồ ôm chặt lấy cậu, bàn tay dọc theo vòng eo mềm mại của cậu vuốt ve, đầu tiên là khàn giọng khen "Đẹp", rồi trong cơn giận dữ dùng tây trang bọc cậu lại, "Em không về nhà mặc được à? Đây là chỗ nào em biết không, có bao nhiêu Alpha ham muốn cái mông em, em không thấy à?"

Bạch Tiểu Đường bị Thường Hành mắng đến chột dạ: "Em nhớ anh mà."

"Chỗ nào nhớ?" Thường Hành tức giận càng ôm cậu chặt hơn, không có một khe hở nào, "Em muốn anh chơi em chảy nước ở đây à?"

Cậu thử đẩy vai Thường Hành ra: "Em... Em chỉ cảm thấy nếu em mặc quần áo này anh sẽ thích..."

"Anh thích." Thường Hành thở gấp bật cười, "Anh thích nhìn đầṳ ѵú em cọ vào quần áo, anh cũng thích nhìn em lắc mông trước mặt anh... Nhưng mà Bạch Tiểu Đường em nhớ cho kỹ cho anh, chỉ cho phép dâʍ đãиɠ trước mặt mình anh, nếu lần sau anh còn bắt được em quậy nữa, em có tin anh lột sạch em chơi em trước mặt mọi người không?"

Bạch Tiểu Đường bị mắng run bần bật, tựa vào tường gật đầu.

"Ông chủ Thường, đến phiên anh ra bài." Người chia bài đứng sau họ đỏ mặt nhắc nhở.

Lúc này Thường Hành mới buông tha cho Bạch Tiểu Đường, lui về sau một bước bực bội sửa cổ áo, lại xoay người đến bên bàn bài, đi hai bước thấy cậu không theo kịp, tức khắc quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Đường: "Đứng đờ ra làm gì? Ngày thường cần mẫn chui vào lòng anh, hôm nay lại đổi tính à?"

Bạch Tiểu Đường vội vàng ôm tây trang hắn chạy tới, chui vào lòng Thường Hành xấu hổ buồn bực cãi lại: "Nào có, vừa nãy anh dữ quá, em sợ."

"Sợ?" Thường Hành khó thở cười, túm tay Bạch Tiểu Đường bế ngang cậu lên, "Bạch Tiểu Đường em còn biết sợ à? Anh nói muốn chơi chết em cũng không dọa được em, chỉ mới một câu mà dọa được em cơ à? Anh thấy em sướиɠ không biết đông nam tây bắc mới đúng!"