Chương 26

Chấp niệm với súng của Bạch Tiểu Đường còn lớn hơn cả dao.

Trước kia cậu tùy thân mang theo lưỡi dao tuy rằng tiện nhưng ngẫu nhiên gặp phải Alpha cường tráng vẫn khó phòng thân, tỷ như gặp phải Thường Hành. Đương nhiên đối với Thường Hành, Bạch Tiểu Đường dung túng cam tâm tình nguyện.

Nói ngắn gọn là, cậu muốn súng đã lâu rồi.

"Tiểu Đường."

Bạch Tiểu Đường nghe tiếng chạy đến bên cạnh Thường Hành, kéo cà vạt của hắn ngồi ở trên đùi đối phương. Thường Hành thấy cậu chạy thở hổn hển thì buồn cười ôm eo cậu: "Nghỉ chút đi, buổi tối lại mệt."

Cậu vùi mặt vào cổ áo Thường Hành ngửi ngửi, chất dẫn dụ lan tràn khắp người, cậu nháy mắt mềm nhũn, gác đầu lên cổ hắn mê muội ngắm mặt đối phương.

"Buổi tối cẩn thận chút." Thường Hành xoa gáy cậu, dịu dàng dặn dò, "Đừng chơi quá trớn."

"Không phải có anh rồi sao?" cậu không cho là đúng thì thầm.

Thường Hành oán hận hừ lạnh: "Anh có quản được em đâu!"

"Quản được mà." Bạch Tiểu Đường tựa vào vai hắn giơ tay lên, thề son sắt, "Em nhất định sẽ nghe anh."

"Thế thì giờ ngoan ngoãn mặc áo khoác vào." Thường Hành nhéo cằm cậu cắn răng bổ sung, "Cài hết cúc áo vào."

Bạch Tiểu Đường ngoan ngoãn cài cúc áo, bước đến cho Thường Hành kiểm tra. Hắn sờ tất cả các cúc áo một lần, xác nhận không bị tuột mới ấn gáy cậu thô bạo hôn.

"Thường... Thường Hành..." Bạch Tiểu Đường hơi run.

Thường Hành hôn xong lưu luyến không rời mà há miệng, dẫn cậu ra ngoài phòng: "Sắp đến giờ rồi."

Bạch Tiểu Đường mơ màng chạy hai bước, kéo ống tay áo Thường Hành muốn trèo lên lưng hắn. Hắn cõng cậu đi đến cửa sòng bạc mới buông, cậu cũng biết mình không thể quậy nữa, đành cọ tới cọ lui trượt xuống lưng hắn.

"Năm phút." Thường Hành xách cổ áo cậu túm người vào trong lòng day cắn tuyến thể, "Nhớ rõ cách năm phút thì đến phòng rửa mặt tìm anh."

Bạch Tiểu Đường hàm hồ đồng ý, đỡ tường đi mấy bước mới dần tỉnh táo, lưu luyến chạy vào sòng bạc, bóng dáng nháy mắt biến mất trong đám người. Tim Thường Hành đập rộn lên, vừa không thấy cậu đã hoảng loạn, bực bội đến độ hận không thể tìm nơi trút giận phát tiết. Tâm tình Bạch Tiểu Đường cũng như thế, cậu vào sòng bạc mà nhà họ Thiệu bao, thuận tay lấy đĩa làm bộ đưa rượu, mỗi một Alpha gặp được ven đường đều làm cậu bực bội bất an.

Bàn giữa đầy người, cậu nhón chân thấy bóng dáng Thường Hành chợt lóe qua, cậu xoay người giấu mình vào trong bóng tối.

Hạ nhân nhà họ Thiệu có ý thức cảnh giác rất mạnh, rải rác phân bố ở mỗi cửa. Bạch Tiểu Đường bưng đĩa ăn cố ý cởi cúc áo trước mặt một Alpha, dẫn người ta tới góc không người thì bỗng nhiên chột dạ.

Thường Hành biết thì nhất định lại giận, Bạch Tiểu Đường thậm chí bắt đầu tự nghĩ xem mình sẽ có bao nhiêu ngày không xuống nổi giường.

"Sòng bạc nhà họ Thường có Omega thơm như vậy sao?" Hạ nhân đang thèm nhỏ dãi nhìn cậu.

Bạch Tiểu Đường quay đầu lại giả mù sa mưa cười một cái, đột nhiên tung chân đá đầu gối đối phương, trước khi hắn ta kêu thảm thiết thì rút súng ở sau thắt lưng ra, nhét khẩu súng vào trong miệng người này.

"Đoán xem, mày kêu lên trước, hay là tao nổ súng trước?" Bạch Tiểu Đường lại đạp một đầu gối khác của Alpha kia, "Muốn sống thì thành thật chút."

Hắn ta há miệng hoảng hốt gật đầu.

"Rốt cuộc nhà họ Thiệu có bắt được Lan Tiểu Xuyên hay không?" cậu dùng họng súng chặn đầu lưỡi Alpha kia, hung tợn ép hỏi, "Lần này có mục đích gì?"

"Tôi... Không biết..." Alpha kia rưng rưng lắc đầu nguầy nguậy, hàm hồ xin tha, "Thật sự không..."

Bạch Tiểu Đường nheo mắt dùng sức, hắn ta bắt đầu run run, cậu biết ngay đối phương hoàn toàn không biết gì về chuyện nhà họ Thiệu, đành phải bực bội dùng báng súng đập hắn ta ngất đi, sau đó xoay người thấy Thường Hành tựa vào tường.

Cậu run lên, lại vội vàng nhích lại gần.

Thường Hành không nói một lời giúp cậu cài cúc cổ áo, lại khiêng cậu lên vai đi vào phòng rửa mặt. Cậu ngoan ngoãn, cho đến được hắn đặt lên bồn rửa tay mới túm lấy ngón tay Thường Hành lắc lắc.

Khóe miệng Thường Hành có chút ý cười: "Lại giả vờ ngoan?"

Bạch Tiểu Đường vội vàng đặt khẩu súng sang một bên ôm cổ cọ.

"Muốn chơi chết em quá mà." Thường Hành nhéo gáy cậu cười, cúi người cắn vành tai cậu, "Cúc áo ai cởi?"

Bạch Tiểu Đường mím môi không nói một lời, lại chủ động hôn gương mặt hắn, cởi hết cúc áo, kéo tay Thường Hành ấn vào ngực mình sờ: "Năm phút, mau cắn em."

Thường Hành xoa một lát không nhịn được cười rộ lên, cười xong đột nhiên đè Bạch Tiểu Đường trên gương thô bạo cắn gáy cậu: "Lần sau còn dám dùng chất dẫn dụ quyến rũ Alpha khác, anh sẽ chơi em ở đây."

Bạch Tiểu Đường nghe lời này là cả người hưng phấn lên, lắc mông dán vào lòng hắn, lại chọc hắn, Thường Hành giơ tay hung hăng đánh mông cậu vài cái, lúc này thật sự đánh mạnh, cậu nháy mắt rơi nước mắt, uất ức xoay người chui vào lòng hắn.

"Biết đau chưa?" hắn thấy cậu rơi nước mắt, mềm lòng, nhéo gáy Bạch Tiểu Đường, lại cài cúc áo cho cậu, "Đi thôi, lát nữa anh chờ em ở đây."

Bạch Tiểu Đường ôm eo Thường Hành dính một lát mới chịu đi ra ngoài, đi hai bước lại vòng về: "Vừa nãy anh hỏi thế nào?"

Thường Hành dở khóc dở cười vỗ đầu cậu: "Anh là Alpha, em lo cái gì?"

Bạch Tiểu Đường mím môi hừ lạnh: "Lỡ đâu anh cũng dùng chất dẫn dụ..."

Thường Hành giơ tay cốc trán cậu: "Bạch Tiểu Đường, giờ em mới nhớ ra phải ghen?" Nói xong hôn cậu một cái, "Yên tâm đi, anh đánh ngất xách ra hỏi."

Lúc này Bạch Tiểu Đường mới yên tâm, vui vẻ đi. Vì thế hai người họ không ngừng xách hạ nhân nhà họ Thiệu ra hỏi, lại đánh ngất giao cho hạ nhân sòng bạc. Lặp lại rất nhiều lần, mỗi lần Thường Hành ở phòng rửa mặt cắn Bạch Tiểu Đường đều sờ trán cậu, càng sờ càng đau lòng, cuối cùng túm chặt cậu trước khi cậu chuẩn bị lại đi lần nữa.

Bạch Tiểu Đường cười tủm tỉm vùi vào lòng Thường Hành: "Làm gì thế?"

Thường Hành dựng lên một ngón tay lên, lắc lắc trước mặt cậu: "Đây là mấy?"

"Một."

Cậu đáp cực nhanh, Thường Hành cũng yên lòng hơn, vừa định thả cậu đi, lòng khẽ động lại dựng thêm một ngón tay: "Cái này thì sao?"

"Là... Ừm..." Bạch Tiểu Đường bối rối nghiêng đầu, mắt sáng ngời, "Là cắm cắm."

Thái dương Thường Hành nổi đầy gân xanh: "Em nhìn lại, là cái gì?"

"Là cắm cắm mà..." Bạch Tiểu Đường ôm cổ hắn hừ hừ, "Lần nào anh chẳng dùng hai ngón tay cắm em..."

Thường Hành nghe mà vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhấc Bạch Tiểu Đường lên lắc lắc: "Thế ba ngón tay thì sao?"

"... Đau." Cậu che mông vặn vẹo, "Ba ngón tay sẽ đau."

"Anh cắm vào em cũng không thấy đau, ba ngón tay lại đau?" Thường Hành giận sôi máu, "Bạch Tiểu Đường, em nói bừa cái gì thế hả?"

"Lần trước anh giận dùng ba ngón tay thọc em..." cậu càng nói càng uất ức, "Anh làm từ từ em sẽ không thấy đau."

Thường Hành hết cách với cậu, vuốt trán Bạch Tiểu Đường hận không thể tử hình cậu ngay tại chỗ. Cậu lại còn ngây ngốc ôm cánh tay hắn. Nhưng họ vẫn chưa hỏi ra chút tin tức hữu dụng gì, nhà họ Thiệu rất coi trọng chuyện lần này, ngay cả hạ nhân thân cận cũng hoàn toàn không biết gì cả.

"Một lần cuối cùng." Thường Hành thở dài, vỗ mông Bạch Tiểu Đường cùng cậu đi ra ngoài, "Không tìm thấy manh mối chúng ta chỉ có thể dùng cách khác giúp anh Cửu."

Bạch Tiểu Đường nhảy nhót chạy ra ngoài, vừa gật đầu vừa ôm súng sờ, trước khi tách ra nhón chân hôn mặt Thường Hành, lại cười tủm tỉm đi vào sòng bạc tìm hạ nhân nhà họ Thiệu gây phiền toái.

Đáng tiếc một lần cuối cùng hai người họ vẫn không thu hoạch được gì. Bạch Tiểu Đường mơ màng trở lại phòng rửa mặt ôm Thường Hành thở dốc, hắn cũng không nhịn được, đầu tiên là cắn tuyến thể, lại lột quần áo Bạch Tiểu Đường ra ngậm đầṳ ѵú sưng đỏ mυ"ŧ.

Bạch Tiểu Đường không kìm chế được nhiệt triều, lắc mông cọ rơi quần áo, lại nhấc chân vòng qua eo Thường Hành, lúc sắp gần gũi, cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Hắn nhanh tay nhanh mắt tây trang bao lấy cậu, lại nhét cậu vào trong phòng riêng. Bạch Tiểu Đường uất ức ngồi, không nói một tiếng nghe Thường Hành cài quần áo, khi nghe thấy giọng Thiệu Lan thì vội lẻn đến cửa.

"Nhị thiếu gia." Thiệu Lan thấy Thường Hành thì ngẩn người, vui vẻ đến gần, "Anh cũng ở đây à?"

Thường Hành nhíu mày lui về sau một bước, liếc mắt nhìn chỗ Bạch Tiểu Đường ẩn nấp, không dấu vết cong khóe miệng.

"Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt." Thiệu Lan hưng phấn nói năng lộn xộn, "Nhị thiếu gia, anh thấy chúng ta... có phải là..."

"Tôi có Omega rồi." Thường Hành từ chối vô cùng dứt khoát, không đợi cậu ta nói xong đã đi, muốn ôm Bạch Tiểu Đường ra, "Tôi cũng không cần Omega khác."

Thiệu Lan lại theo đuổi không bỏ qua: "Anh thật sự không cần tôi? Thường Hành, qua hôm nay anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

Hắn buồn cười quay đầu hỏi lại: "Cậu có gì mà tôi phải cướp?"

Sắc mặt Thiệu Lan khẽ thay đổi, như thể là xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn cắn răng nói: "Đại ca anh đã đồng ý cưới tôi rồi."

Thường Hành không thể tin tưởng, dừng chân lại: "Cậu nói gì?"

"Thường Cửu đồng ý cưới tôi, bởi vì nếu anh ta không cưới tôi thì vĩnh viễn không biết Lan Tiểu Xuyên ở đâu." Biểu tình của Thiệu Lan vặn vẹo, "Bởi vì anh không cưới tôi nên đại ca anh mới rơi vào kết cục này... Thường Hành anh biết không? Nhà họ Thiệu căn bản không biết Lan Tiểu Xuyên ở đâu, nhưng cho dù chúng tôi không biết thì sao? Chúng tôi vẫn liên hôn, anh còn phải gọi tôi một tiếng tẩu tử đấy."

Thường Hành thò tay vào tây trang, sắc mặt xanh mét chưa kịp rút súng, Bạch Tiểu Đường đã lao ra trước, xông lên hung hăng đẩy Thiệu Lan.

"Alpha của tao cưới tao, liên quan gì đến mày?" cậu giống như báo con bị chọc giận, nhe răng trợn mắt lộ ra răng nanh vuốt nhòn nhọn với Thiệu Lan.

Thường Hành không nhịn được phì cười, cười xong lại ôm Bạch Tiểu Đường nhất trí đối ngoại: "Nghe thấy chưa? Tôi cưới ai không liên quan đến cậu."

Bạch Tiểu Đường gào xong vẫn giận sôi, bò ra khỏi lòng hắn, dùng súng chĩa vào đầu Thiệu Lan cười lạnh: "Ngu xuẩn... Sao tao lại có thằng em trai ngu như mày nhỉ? Thường Cửu giờ vẫn chưa cưới mày, mày đã làm bại lộ kế hoạch của nhà họ Thiệu, mày cảm thấy chúng tao sẽ tha cho mày à?" Nói xong cậu túm cổ áo Thiệu Lan nghiến răng nghiến lợi nói, "Rốt cuộc muốn tao phải nói bao nhiêu lần mày mới hiểu ra, Thường Hành là Alpha của tao! Alpha của Bạch Tiểu Đường tao đời này sẽ không có bất kì liên quan gì với mày, nếu mày còn không chịu hết hy vọng thì để tao giúp mày!"