Chương 29

Bạch Tiểu Đường nghe lời này thì lòng nóng lên, nhưng lại cảm thấy sai sai, nhíu mày lườm Thường Hành nói nhỏ: "Có ý gì? Nói em là yêu tinh á hả?"

"Không trị được em." Hắn buồn cười cắn khóe miệng cậu, sau đó uống ngụm trà tiếp tục xem kịch.

Tôn Ngộ Không trên sân khấu đã đánh tới hồi ba, nhào lộn vừa nhẹ nhàng lại gọn gàng, không hề yểu điệu, Thường Hành xem mà tấm tắc lấy làm lạ, người xem thì trầm trồ khen ngợi đồng loạt ném tiền lên sân khấu.

"Đẹp không?" Bạch Tiểu Đường ôm eo hắn ngáp một cái, ồn ào làm cậu hơi bực bội, gần sát Thường Hành mới dễ chịu chút.

Hai người họ ngồi trong phòng riêng trên tầng hai, thanh tịnh, không có người khoa tay múa chân, thân thiết cũng tiện, nhưng trời giá rét, lầu diễn đốt nhiều than lửa nhưng Bạch Tiểu Đường cũng lười cởϊ qυầи áo, cậu cố nhét tay vào cổ áo hắn sưởi ấm. Mà Thường Hành bị lạnh đến hít khí lạnh cũng không nỡ đẩy cậu ra, lẩm bẩm oán giận, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Đường vài lần, cuối cùng đánh mông vài cái là êm chuyện.

"Đẹp, lúc còn nhỏ ăn Tết anh thường xuyên đến xem kịch." Thường Hành kéo tay của Bạch Tiểu Đường ra khỏi cổ áo, nắm chặt trong lòng bàn tay xoa xoa, "Khi đó ba mẹ anh làm buôn bán không rảnh quan tâm đến anh, ngày Tết cũng thường xuyên không ở nhà, nhưng đại ca thì quan tâm anh, hàng năm đều đưa anh đến nhà chính, sau này cũng thành quen, bây giờ kết hôn cũng quen đường chạy về chỗ đó."

"Anh... ba mẹ anh đâu?" Bạch Tiểu Đường nghe vậy cẩn thận hỏi, "Em chưa từng nghe anh nhắc đến."

Thường Hành cười cười chẳng sao cả: "Qua đời từ lâu rồi, năm đó anh Cửu chủ động đưa anh ra nước ngoài học, anh ấy nói trong nhà rối loạn, ra ngoài thì hơn."

Bạch Tiểu Đường sờ mặt Thường Hành, cắn răng do dự một lát, cuối cùng vẫn thò đầu qua: "Giờ chúng ta cũng có nhà rồi."

"Ừ." Hắn kề trán cậu, "Cảm ơn em cho anh một ngôi nhà." Lời nói thâm tình như thế bị Thường Hành nói đến là tùy ý, ngay sau đó hắn lại cười trêu ghẹo, "Lời này nghe quen thế nhỉ, hình như là người nào đó nói với anh lúc trước."

Bạch Tiểu Đường hừ một tiếng quay đầu xem kịch trên sân khấu, đúng lúc Tôn Ngộ Không dùng một gậy đánh chết hóa thân của Bạch Cốt Tinh, Đường Tam Tạng sợ tới mức hồn vía lên mây, run rẩy niệm kinh. Hắn cũng kề vào tai Bạch Tiểu Đường nói: "Tiểu Đường, anh Cửu sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi, mấy ngày nay chúng ta rảnh rỗi, đi đâu chơi đây?"

"Anh còn có tâm tư đi chơi cơ đấy." cậu ngồi dậy rót ly trà cho mình, chưa uống vào miệng đã bị Thường Hành cướp lấy, "Anh ăn nhiều hạt dưa mà? Hôm nào bị nhiệt miệng anh lại khó chịu."

"Có em anh sợ cái gì?" Thường Hành không để bụng mà nhún vai, "Dù sao em sẽ đút trái cây cho anh ăn."

Bạch Tiểu Đường lườm hắn một cái, cười vui vẻ: "Nghĩ hay đấy."

Thường Hành nằm trên ghế đắc ý rung đùi, Bạch Tiểu Đường thấy cái đức hạnh này của hắn thì vừa phiền vừa muốn cười, dứt khoát mặc áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.

"Em đi đâu thế?" Thường Hành vội vàng giữ chặt tay cậu.

Đúng lúc sân khấu vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, diễn được nửa cần nghỉ ngơi một lát, Bạch Tiểu Đường hất tay hắn ra duỗi eo: "Em đi rót trà cho anh, tiện đường đi bộ mấy bước, nằm lâu quá eo đau lưng đau, chân cũng tê rần."

"Về sớm chút." Thường Hành duỗi tay kéo cậu vào lòng hôn, "Anh không chờ lâu được."

"Anh có kì phát tình đâu, chờ đi." Cậu hà hơi vào lòng bàn tay, lúc xốc rèm lên thì rùng mình, quay đầu cười mắng Thường Hành, "Không nhịn được thì tự giải quyết đi."

Thường Hành dở khóc dở cười, cầm vỏ hạt dưa vẩy theo hướng Bạch Tiểu Đường rời đi, mà cậu đã chạy ra ngoài từ lâu, chỉ còn tấm rèm đong đưa trong gió.

Lầu diễn lúc nghỉ giữa bài hơn lộn xộn, Bạch Tiểu Đường ở Lê Viên mấy năm, biết quy củ, ném cho bà chủ mấy đồng tiền đổi lấy một ấm nước sôi, cầm trong tay đi không nhanh không chậm, không cần mở miệng, người đi đường sẽ tự bởi vì tránh né nước ấm mà né tránh, cậu đi càng thêm thong dong.

Cậu không ngờ bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ truyền đến từ phía sau: "Anh."

Bạch Tiểu Đường nhíu mày quay đầu, nháy mắt thấy Thiệu Lan thì hắt nước trong tay ra ngoài, dính vào mũi chân người đi đường, làm người ta la hoảng lên.

Trong lòng Bạch Tiểu Đường có cơn giận, cậu liếc nhìn người nọ một cái, lại lườm Thiệu Lan nói một câu: "Đen đủi."

"Đúng vậy, Tết nhất gặp oan gia không đen đủi được sao?" Thiệu Lan không quá để ý mà đến gần, cậu cầm nước nóng mà cũng không sợ, như là cố ý đứng bên cạnh Bạch Tiểu Đường bật cười, "Anh à, anh ngửi đi."

Bạch Tiểu Đường quay mặt sang một bên, xem võ sinh đang dặm phấn dưới đài, bút lông như múa, nháy mắt phác hoạ ra gương mặt Tôn Ngộ Không.

"Thế nào, anh không dám ngửi à?" Thiệu Lan thấy cậu tránh né thì đắc ý, "Hay là ngay cả mùi Alpha của mình cũng không ngửi ra được?"

Bạch Tiểu Đường đột nhiên sửng sốt, Thiệu Lan đã rời đi, nhưng trong không khí đúng là có mùi chất dẫn dụ mà cậu quen thuộc.

"Tiểu Đường?"

Bạch Tiểu Đường ngơ ngác đưa tay quờ không khí trước mặt.

"Bạch Tiểu Đường?"

Lúc này cậu mới bừng tỉnh, hoảng hốt xoay người theo tiếng đi đến, Thường Hành nhíu mày nhận ấm nước trong tay cậu: "Anh chờ em mãi, em nghĩ gì thế?"

"Thường Hành!" Bạch Tiểu Đường bỗng nhiên nhảy lên lưng hắn điên cuồng ngửi.

Thường Hành hoảng sợ, cõng cậu xoay một vòng tròn: "Làm sao thế em?"

Bạch Tiểu Đường không nói lời nào, chỉ ngửi, từ cổ Thường Hành ngửi đến ngực, lại nhảy xuống đất ấn hắn ngã xuống ghế nằm, thành thạo cởi thắt lưng Thường Hành, lại không cố kỵ chút nào nhào lên ngửi.

"Tiểu Đường?" Thường Hành nhéo gáy cậu kéo lên, "Em... rót ấm nước cũng phát tình được hả?" lại nhích lại gần ngửi, "Không đúng, mùi của em không giống như là sắp phát tình mà?"

Bạch Tiểu Đường lại đột nhiên ngẩng đầu, đỏ mắt quát: "Đừng nhúc nhích!"

Thường Hành vội vàng thu tay lại, nằm trên ghế cởϊ qυầи cho Bạch Tiểu Đường ngửi. Bạch Tiểu Đường nghẹn cơn tức, chóp mũi chọc vào dục căn dữ tợn của hắn ngửi đến là nghẹn ngào, cố chịu đựng nuốt nước mắt vào bụng, kết quả là ngửi một lúc lâu cũng không ngửi được mùi nào khác, chỉ rơi vài giọt nước mắt xuống dục căn cương cứng của Thường Hành.

Bạch Tiểu Đường nhìn vệt nước bỗng nhiên giận, giơ tay hung hăng lau nước mắt trên mặt, Thường Hành che hạ thể lại kêu rên: "Cục cưng à, anh lại chọc em chỗ nào rồi?"

Lòng Bạch Tiểu Đường loạn vô cùng, không ngửi ra mùi khác đương nhiên là Thường Hành trong sạch, nhưng cậu lại tự trách hành động của mình, cứ như là không tin Alpha của mình. Vì thế cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngồi giữa háng Thường Hành nói thầm một câu: "Xin lỗi."

Thường Hành là hòa thượng ngốc không có đầu óc, bóp gương mặt Bạch Tiểu Đường, lại xoa eo cậu: "Em nói gì thế?"

Bạch Tiểu Đường lắc đầu như trống bỏi, cắn răng không nói gì, mà chiêng trống chợt gõ vang, nửa phần sau mở màn. Bạch Tiểu Đường nghe con hát ê ê a a độc thoại, là Đường Tăng không biết Tôn Ngộ Không tốt bụng lại niệm Khẩn Cô Nhi Chú, trong đầu cậu "Ong" một tiếng nổ tung, cậu nắm chặt cổ áo hắn vùi đầu khóc toáng lên.

Cậu như vậy dọa Thường Hành, hắn ôm cậu hoang mang lao ra lầu hát, giẫm lên tuyết đọng một chân sâu một chân nông chạy về xe, khuyên nhủ mãi cũng không dỗ được cậu.

"Tiểu Đường em không thể như vậy." Thường Hành đau lòng lau nước mắt ở khóe mắt cho cậu, "Có chuyện phải nói, trước kia trong lòng em có chuyện em cũng nói mà?"

Bạch Tiểu Đường khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ mà nhìn mặt hắn, cậu nghẹn ngào nói: "Em... em tưởng là... đời này em sẽ không nghi ngờ anh..."

"Thế thì có liên quan gì?" Thường Hành không thể hiểu được, thở dài, "Em nói vừa mới nghe chuyện của anh à? Anh không để ý, em khóc cái gì... Hơn nữa, em đây là để ý đến anh, nếu cả đời em không thèm để ý đến anh, anh mới là người muốn khóc đấy."

Bạch Tiểu Đường không nghĩ đến chuyện này, ngừng khóc, sau đó ngây ngốc "Ồ" một tiếng.

Thường Hành tựa vào vô lăng lắc đầu: "Muốn chết mà, từ khi anh gặp em chưa từng thấy em khóc như này bao giờ, mấu chốt là trái tim của anh sắp bị em khóc nát, thế mà vẫn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì."

Bạch Tiểu Đường xoa mắt, bỗng nhiên khó chịu, đẩy mặt Thường Hành ra lau nước mắt, lúc bình phục tâm tình mới hung hăng lườm hắn: "Em không khóc."

"Không khóc à?" Thường Hành cũng quay đầu lườm cậu, "Mắt đỏ lên như mắt thỏ, còn nói là không khóc?"

Bạch Tiểu Đường không nói lại Thường Hành là nhào lên cắn, mà hắn ôm cậu muốn hôn, vì thế hai người ở trên xe lăn thành một đoàn, cuối cùng Bạch Tiểu Đường thở hồng hộc cưỡi trên hông Thường Hành, cười đắc ý giơ hai ngón tay lắc lắc.

"Không sợ lạnh à?" Thường Hành vốn dĩ nhường cậu, thấy cậu muốn làm thì giận sôi máu, "Không nói cho anh biết vừa nãy sao lại khóc, em tự dùng ngón tay của mình cắm đi."

Bạch Tiểu Đường nghe mà sợ hãi không thôi, dán vào ngực Thường Hành cọ.

Thường Hành nghiêm túc, vuốt trán cậu tinh tế cảm thụ: "Kì phát tình của em vẫn chưa đến, cảm xúc phải ổn định mới đúng."

"Không phải..." Bạch Tiểu Đường khóc khàn cả giọng, "Em chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Thường Hành nheo mắt.

Cậu lại chuyển đề tài: "Thường Hành, em phát hiện khi không tin anh sẽ khổ sở hơn phát hiện anh phản bội em."

"Nói linh tinh gì đấy?" hắn nhíu mày đánh mông cậu, "Anh phản bội em lúc nào?"

Bạch Tiểu Đường nằm trên đùi Thường Hành bị đánh đến rơi nước mắt, ngồi dậy ôm cổ hắn, trong giọng nói lại tràn ngập tiếng nức nở: "Thường Hành anh có hiểu không? Lúc trước em nói rồi, từ khi ở bên anh, trên đời này em chỉ tin mình anh, dù anh lừa em cũng không sao, anh biết có nghĩa là gì không?"

Thường Hành nghe mà kinh hồn táng đảm, dường như hơi hiểu ra rồi lại không dám khẳng định.

Bạch Tiểu Đường nói tới đây đột nhiên dừng lại, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn nghĩ, cậu đã từng bị người thân vứt bỏ một lần, sau đó Thường Hành vớt cậu ra khỏi vực sâu, làm cậu có lại niềm tin, làm cậu sống lại. Từ đó về sau, cậu coi hắn như ánh sáng và tín ngưỡng, hắn giống như là chất dinh dưỡng để cậu sinh tồn, rời đi dù một phút một giây cũng sẽ sống không bằng chết.

Loại tình yêu gần như tuyệt vọng lại bí ẩn, hắn chưa từng bị phản bội sẽ không hiểu. Đương nhiên Bạch Tiểu Đường cũng không hy vọng Thường Hành hiểu.

Cậu nghĩ một lát, rơi nước mắt, mê muội hôn khóe miệng Thường Hành: "Có nghĩa là "em yêu anh"."