Quyển 1- Chương 19: Một chút ý tiến thủ cũng không có

Cậu đặc biệt tự hào, liên tục gật đầu, bước trên mặt đất mềm mại, tiến về phía bờ ruộng khô cằn, lúc này mới đáp lại hệ thống: [Có chuyện gì vậy, 1 ca ca?]

Hệ thống: [……]

Hệ thống: [Tôi cần phải nhắc nhở, hành động của cậu như vậy là không đúng.]

Thư Hà nghe giọng nói nghiêm túc của hệ thống, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, ngạc nhiên hỏi: [Tôi làm sai sao?]

Cậu cảm thấy mình đang đóng vai phản diện rất tốt.

Hệ thống lạnh lùng nói: [Những lời cậu vừa nói không giống vai phản diện. Cậu bảo là cậu muốn đi theo vai chính…… Nghe như cậu đang làm nũng vậy, hiểu không ký chủ?]

Làm nũng?

Thư Hà cau mày.

Cậu mím môi, suy nghĩ gì đó, lông mi khẽ chớp vài lần. Hệ thống tưởng rằng cậu đã hiểu ra, liền hạ giọng lạnh lùng, định nói thêm điều gì, nhưng lại nghe Thư Hà băn khoăn: [Tôi cảm thấy mình rất chuyên nghiệp mà.]

Hệ thống: [……]

[Cậu cho tôi tài liệu, tôi đã gần đọc xong rồi. Điều số x nói rằng, việc luôn đi theo vai chính giúp hiểu rõ hơn về hành động của anh ta, còn có thể xây dựng uy tín trước mặt vai chính.]

Thư Hà nói tiếp, không biết từ đâu lại xuất hiện sự ấm ức, trách móc: [Sao anh lại nói tôi làm nũng chứ, tôi không có làm nũng, có phải anh đã hiểu nhầm không?]

Hệ thống: [……]

Có phải nó đã hiểu nhầm không?

Thư Hà lý luận… thực sự rất hợp lý.

Nhưng mà ——

[Tại sao anh không nói gì?] Thư Hà ủ rũ nói, [Anh phải xin lỗi tôi, anh đã vu oan cho tôi.]

Nghe vậy, giọng điện tử lạnh lùng của hệ thống trở nên im lặng.

Nước mắt Thư Hà nhanh chóng rưng rưng.

[…… Thật xin lỗi.]

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng giọng điện tử của hệ thống dường như có một tiếng thở dài.

[Là lỗi của tôi, là tôi…… suy nghĩ nhiều quá, cậu không có làm nũng.]

Thư Hà cúi đầu, giọng nói như nũng nịu: [Được rồi, tôi tha thứ cho anh, nhưng từ nay về sau anh không được như vậy nữa, không được dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi, anh phải bàn bạc với tôi.]

…… Cái giọng điệu đó là giọng điệu nào?



Mặt trời dần nhô lên khỏi đám mây, theo thời gian trôi đi, bầu trời dần trở nên oi ả.

Thư Hà không sợ nóng, rốt cuộc bệnh tật của cậu khiến tay cậu luôn lạnh lẽo, phơi nắng ngược lại làm cậu thoải mái hơn, cho nên cậu vẫn ngồi yên dưới ánh nắng…… Dưới thân cậu là chiếc áo khoác của Từ Tri Đạo.

“Đó là cái gì?” Thư Hà một tay chống cằm, tay kia chỉ về phía một bờ ruộng xanh mướt khác, hỏi.

Từ Tri Đạo đáp: “Rau chân vịt.”

“Còn cái kia?”

“Cải trắng.”

“Anh đang trồng cái gì?”

“Củ cải.”

Anh hỏi cậu đáp, những câu có qua có lại.

Thư Hà có rất nhiều thắc mắc: “Rau chân vịt là của nhà anh sao?”

“Ừ.”

“Cải trắng cũng phải không?”

“Ừ.”

“Vậy mà anh có nhiều đất như vậy.” Thư Hà hơi mở to mắt, nghĩ một chút, ở tinh tế, cậu có thể sở hữu toàn bộ tinh cầu, “Sao mà anh vẫn nghèo như vậy?”

Nghe vậy, Từ Tri Đạo dừng tay lại, quay đầu nhìn Thư Hà, khuôn mặt không biểu cảm nói:

“Đất này chỉ để trồng rau thôi.”

Thư Hà lặng lẽ nghiêng đầu, không thể phủ nhận rằng cậu không hiểu lắm, vì ở tinh tế, đất không được phân chia như thế này.

Cậu buồn bã đáp lại, chọc chọc vào hệ thống trong đầu, hỏi liệu cậu có nên nói vài lời để kí©h thí©ɧ vai chính bước lên, hiện tại nói điều này có sớm quá không?

Hệ thống nói rằng có thể, Thư Hà liền nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đứng dậy khỏi bờ ruộng, cậu vỗ bụi bẩn khỏi quần áo và quần, đi vòng qua bên cạnh Từ Tri Đạo.

Cái cuốc trong tay Từ Tri Đạo một lần nữa bị Thư Hà giật đi.

Cậu ta lặng lẽ nhìn thiếu gia có phần không biết khó khăn này, tay rũ xuống bên cạnh, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.

“Nếu không trồng trọt, anh sẽ làm gì?” Thư Hà cắm cái cuốc xuống đất, bùn đất văng lên không may bám vào đôi giày mới của cậu, cậu hỏi, lông mày trắng như tuyết hơi chau lại, lùi lại vài bước để tránh bùn.

Từ Tri Đạo sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Vào thành làm công.”

“Làm công chắc nhiều tiền hơn phải không?” Thư Hà lẩm bẩm nói, “Tôi thấy trong thôn có rất nhiều người già, không có mấy thanh niên, sao anh không đi làm công? Một chút ý chí tiến thủ cũng không có.”