Quyển 1- Chương 3: Vai chính tới rồi

"Chú Phương." Thư Hà ngửa người dựa vào xe lăn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phương quản gia, cậu mang hình dáng ưu tú, khuôn mặt với làn da trắng tuyết sạch sẽ, nhìn một lúc, ánh mắt Vương Chí căng thẳng, vô ý thức liếʍ môi.

“Bảo tiêu khi nào đến?”

Quản gia Phương chỉ chú ý Thư Hà, nghe vậy quay đầu lại nhìn rồi nói: "Hẳn là nhanh sẽ tới, sau khi chúng ta xuất phát họ đã theo sau rồi, không chậm lắm đâu thiếu gia."

Thôn trưởng Vương nghe đến ngỡ ngàng: "Còn có bảo tiêu ạ?"

"Đúng vậy, tất cả đều hầu hạ và theo sát tôi 24/24." Thư Hà nói xong liền ngẩng mặt đối diện trực tiếp với ánh mắt kia, giọng nói nhẹ nhàng như rót vào tai người nghe, "Ai đυ.ng chạm đến tôi, tôi sẽ đều bảo bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ đâu, tất cả đều được đào tạo từ bộ đội đặc chủng, chỉ cần tôi nói một tiếng, Vương gia thôn sẽ..."

[Nói nhảm.] Hệ thống ngăn Thư Hà nói hăng đến nói xằng nói bậy, cùng lúc đó Phương quản gia cũng mở miệng: "Vâng, đồ vật đã có người khiêng, thôn trưởng Vương ngài dẫn đường đi."

"À, vâng tôi làm liền đây." Thôn trưởng Vương tay chân cẩn thận, môi mỉm cười giả lả quay đầu đi, nhìn Vương Chí còn xuất thần, liền cho một cái tát, chửi nhỏ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Người ta đi rồi!"

Vương Chí hoàn hồn.

Gã nuốt nước miếng trong miệng, tầm mắt lại lén nhìn cặp mắt màu hạnh của Thư Hà, tay duỗi xuống đem quần áo che lại bộ phận đang không được yên ổn mà kêu gào.

Đường dốc quanh đây lấm tấm đầy bùn, đi đường khồn dễ đi, xe lăn càng khó lăn bánh trên con đường này

Mưa lại một lần nữa to hơn, Thôn trưởng Vương đã dự trữ mang theo dù, Vương Chí chủ động xin giúp đỡ che dù cho Thư Hà, vì Phương quản gia chỉ có một đôi tay, mà đang phải đẩy xe lăn nên cũng không thể làm gì.

Thư Hà đang muốn nói chuyện, bỗng chốc, bên tai vang lên tiếng hệ thống âm thanh không giống bình thường mà nhắc nhở:

[Vai chính tới, cậu nên biết làm gì rồi chứ, cuộc chiến bắt đầu đi. 】

——!

Không đợi Thư Hà hỏi vai chính ở đâu, tiếng bước chân vội vàng vang lên bên tai cậu, cậu theo bản năng hướng về phía âm thanh kia.

Màn mưa rơi vang lộp bộp không ngớt, những hạt mưa tầm tã nặng hạt mang theo bầu trời cùng không khí âm u ẩm ướt, một thân ảnh cao lớn chạy xuyên qua màn mưa rồi lướt qua người bọn họ, có lẽ cảm nhận được ánh mắt Thư Hà treo trên mình, thân hình kia dừng lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt kia.

Ở núi xa sương mù lượn lờ, trên người hắn bị bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, trông chật vật vô cùng, nhưng thân hình lại cao lớn đĩnh bạt, nhìn con người ấy không hề mang theo hơi tàn trong cơn mưa dữ dội.

Ngũ quan thanh tú, ánh mắt thấm thuý lộ rõ nét đẹp của một chàng thanh niên trai tráng, khuôn mặt không lộ rõ biểu tình. Hắn và Thư Hà chạm mắt nhau ba giây đồng hồ, thấy người thanh niên thu hồi tầm mắt, rũ mi tiếp tục đi về phía trước.