Quyển 1- Chương 4: Anh lại đây đẩy xe lăn cho tôi

“Đứng lại.”

Thanh âm thiếu niên gọi hắn lại.

Từ Tri Đạo vốn biết rõ không nên quay đầu lại, những người này cùng hắn không quen biết, từ trước đến nay hắn ở Vương gia thôn luôn sống một thân một mình.

Cũng không biết sao, hắn dừng bước chân.

Quay đầu lại, mặt vô biểu tình, thái độ có vẻ có chút lạnh lùng.

Vẫn là câu nói kia, Thư Hà cũng không biết như thế nào để tỏ ra mình là vai ác, cậu ngửa đầu nhìn rồi suy nghĩ rõ làm gì để gây khó dễ đây, khẩn trương dưới cái khó ló cái khôn, lung tung chỉ vào giày của mình nói: “Anh đi nhanh như vậy, nước bùn bắn lên người tôi rồi này, anh có biết giày này của tôi bao nhiêu tiền không? Anh làm công mười năm đều bồi thường không nổi đâu!”

Hệ thống khó được khen một: [Woa,quả thực không tồi, chính là như vậy.]

Nó khen làm cho Thư Hà tự tin hơn.

Thư Hà thở phào nhẹ nhõm, cao cao ngẩng chính mình cằm, trừng mắt từ biết rõ tự tin mười phần nói: “Ngươi tính toán như thế nào bồi?”

"Từ Tri Đạo, vị này chính một nhân vật lớn ở Kinh Thị, đắc tội cậu ấy thì nhà ngươi còn không có cái mà ăn đâu!" Thôn trưởng Vương Thư Hà sinh khí gây ảnh hưởng không tốt, này chính là một gia tài bạc triệu của nơi đây đó!

Gã dùng giọng răn đe, âm thanh hàm chứa ý vị dè bỉu, đe doạ: “Chạy nhanh lại đây lau khô giày cho tiểu thiếu gia đi nhanh lên!”

Ở Vương gia thôn, Từ Tri Đạo là người ngoài.

Bởi vì hắn mang khác họ.

Từ Tri Đạo mang họ mẹ, mẹ của hắn là người thành phố, gia cảnh cũng không tệ lắm, tám tuổi Từ Tri Đạo đều sống và lớn lên trong thôn gia.

Sau 8 tuổi, mẹ gả cho người khác, bố cũng cưới vợ hai, nhiều năm đều không quay lại thôn Vương gia, Từ Tri Đạo đi theo ông bà lớn lên, ông bà chăm bẵm hắn đến khi lìa đời, giờ đây ông bà cũng không còn nữa.

Hắn lẻ loi một mình, lại không thích nói chuyện, cặp mắt đen kia quá mức tối tăm, mịt mù, chỉ cần bị nhìn chằm chằm cũng làm người khác cảm thấy run sợ, cho nên người trong thôn đều không muốn cùng hắn kết giao.

Nếu bởi vì Từ Tri Đạo, dẫn tới tiền không cánh mà bay thì……

“Lườm cái gì lườm.” Ngữ khí nhìn thì gắt nhưng giọng nói thanh thoát bán đứng bị Thư Hà phun ra, "Bẩn rồi liền vứt đi.”

Một người sống trong sự xa hoa lãng phí, nuông chiều thành tiểu thiếu gia ương bướng, ngay cả những khe hơ bàn tay cũng được chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo cũng biết được người này luôn sống trong sự bao bọc từ bé.

Trăm triệu lần không thể đắc tội.

Thôn trưởng Vương lấy lòng nói: “Là, là! Từ Tri Đạo mày còn không qua tới xin lỗi?” Gã mặt mày xanh mét.

Nhưng Từ Tri Đạo vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, không chịu phối hợp, không đem lời gã để vào mắt.

Từ Tri Đạo rũ mắt, hắn thân hình cao lớn, quần áo bị mưa xối, mắt đen trầm tĩnh mà nhìn Thư Hà, tầm mắt lại từng điểm từng điểm hạ xuống, dừng lại ở đôi giày của Thư Hà.

Giày vốn dĩ không bị bẩn.

Chỉ có đế giày bên cạnh có dấu vết nước bùn , rõ ràng là mười mấy phút trước chính mình lăn lộn chỗ bẩn mà có.

“Tôi không cần xin lỗi.”

Thư Hà thấy vai chính nhìn chằm chằm giày mình, không tự chủ được rụt rụt chân, kiêu căng mà nói: “Anh lại đây đẩy xe lăn cho tôi.”

Từ Tri Đạo chắc chắn sẽ không tới.

Với loại tính cách này của hắn,hắn sẽ không bao giớ muốn chịu thua thiệt, nếu không thì sẽ đòi lại công bằng cho chính mình, thôn trưởng Vương quá quen thuộc với tính cách của hắn.

Nhưng lần này người hắn đυ.ng không dễ chọc.

Gã chờ Từ Tri Đạo ăn một vố lớn.

Thôn trưởng Vương câu lên khóe miệng, nhưng mà thực mau,nụ cười trào phúng liền dừng lại ở bên miệng.

Hắn không thể tin tưởng mà nhìn Từ Tri Đạo đi đến bên người Thư Hà, thật sự tiếp nhận thay thế vị trí của Phương quản gia , cầm xe lăn!

Phương quản gia còn ở bên lo lắng nhắc nhở, “Cậu cẩn thận một chút, thiếu gia bị bệnh, đi đường không thể xóc nảy, nhớ cố gắng nhìn đường tránh va chạm với cục đá."

Này —— hắn sẽ không mượn cơ hội này hất cậu ra khỏi xe lăn đấy chứ?

Nghĩ đến đây, mắt hạnh của Thư Hà trợn to.!